Lại là một ngày nghỉ ngơi, Tiêu Liêu kéo Lan Loan mày mò mấy ngày, cuối cùng cũng may được hai bộ… Âu phục! Một bộ màu xanh đen, một bộ màu đen tuyền. Cụ và Để mỗi người một bộ.
Hai người đều cao lớn, cơ bắp cân xứng, vai rộng eo hẹp, chân thon dài. Mái tóc ngắn gọn vàng, ngũ quan tuấn tú, không thể xứng với hai bộ âu phục kia hơn nữa. Tiêu Liêu nhìn không chớp mắt, còn Lan Loan thì bị Để mặc âu phục đen làm cho đỏ mặt.
Để và Cụ đều cảm thấy mặc loại quần áo này không thoải mái lắm. Bó tay bó chân, vận động khó khăn nhưng thấy phản ứng của Tiêu Liêu và Lan Loan thì họ lại cảm thấy hẳn là mình mặc bộ đồ này rất đẹp mắt. Nhất là Để, sau khi hắn thấy vì mình mặc bộ đồ này mà Lan Loan nhìn không rời mắt, mặt còn ửng đỏ nên trong lòng hắn càng xác định mình mặc bộ đồ này rất đẹp.
Sau đó Để càng đứng thẳng lưng, làm cho khí thế mình càng chín chắn hơn. Để chậm rãi bước về phía trước, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lan Loan. Cánh tay dài của Để vừa vươn lên, bàn tay to lớn đã ôm lấy nửa eo nhỏ của Lan Loan, ôm người vào trong ngực.
Lan Loan còn đang ngây người đã bị cưỡng ép va vào lồng ngực rắn chắc. Thấy khuôn mặt Để dần tới gần mình, khuôn mặt Lan Loan đỏ rực trong nháy mắt. Lan Loan hơi ngượng ngùng đẩy Để.
"Anh… Đừng như vậy! Bọn nhỏ còn ở đây kìa."
"Chúng đi lâu rồi, không tin em nhìn thử xem!" Để ôm Lan Loan, tay chỉ về phía Tiêu Liêu và Cụ đứng, quả nhiên không còn ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT