Sư tôn thời niên thiếu
Trời trong xanh, bên dưới cổng núi cao sừng sững.
Người thiếu nữ trẻ đôi mắt long lanh như làn thu thủy, ngấn lệ mỏng manh, chắc vừa rồi mới ngái ngủ ngáp dài.
Khanh Chu Tuyết nhìn dáng vẻ xinh xắn của nàng, nhất thời ngây ra tại chỗ.
Điều bất ngờ là, dù đây là hồi ức, nhưng Vân Thư Trần mười tám tuổi lại có thể nhìn thấy nàng.
Khanh Chu Tuyết thấy nàng dừng lại, quan sát mình hồi lâu, sau đó khách khí mà cong cong đôi mắt, "Cô nương, hoa của ngươi rớt rồi."
Nàng nhìn xuống dưới, quả nhiên đóa hoa sơn chi đã rơi xuống.
Khanh Chu Tuyết cúi người nhặt lên, quay đầu lại đã thấy Vân Thư Trần đi xa. Nàng vội vã đuổi theo.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Vân Thư Trần nhịn không được lại nhìn nàng vài lần.
"Đi xuống núi lịch lãm."
"Nhưng ngươi không phải đệ tử Thái Sơ Cảnh." Nàng cười cười, "Đồng môn cũng chỉ có vài người, ta thế nào mà lại không nhớ?"
"Chỉ là ngoại môn thôi." Khanh Chu Tuyết đành phải nói vậy.
"Ngoại môn?" Cặt mắt kia hơi nheo lại, "Ngoại môn ta cũng quen hết, nếu có một cô nương bộ dáng như tiên tử giống vậy, sao ta lại không có một chút xíu ấn tượng nào?"
"Huống chi tu vi của ngươi cũng không thấp, hẳn là đã có sư tôn từ lâu, chắc hẳn không phải đến đây để bái sư học nghệ." Giọng nàng vẫn ôn hòa, "Ngươi có việc gì sao?"
Khanh Chu Tuyết quen thuộc với từng cử động của Vân Thư Trần, tuy rằng nàng đang mỉm cười, nhưng từ một chút biến đổi nhỏ trong dáng điệu, có thể thấy nàng đang đề phòng mình.
Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy Vân Thư Trần mười tám tuổi đã khá khó bị lừa, nghĩ đến đây, không khỏi khẽ thở dài, "Nếu ngươi không tin điều này, những gì ta nói tiếp theo, ngươi e là càng không tin."
"Ta là đồ đệ của ngươi."
Nghe đến đây, Vân Thư Trần dường như nghẹn lời, nhưng sau khi nghe Khanh Chu Tuyết đọc thuộc lòng tâm pháp bí truyền của môn phái, nàng sững sờ tại chỗ.
"Nói chính xác hơn," Khanh Chu Tuyết nghiêm túc bổ sung, "Là của năm trăm năm sau."
Cổ tay Khanh Chu Tuyết bị nàng nắm lấy, nàng bán tín bán nghi dò xét kinh mạch một phen, vậy mà thật sự lưu lại một phần khí tức quen thuộc của mình, điều này dù thế nào cũng không thể bắt chước được, càng không thể làm giả được.
"Ngươi..."
Vân Thư Trần nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, ngơ ngác đứng tại chỗ trông có chút đáng yêu. Cuối cùng nàng nửa tin nừa ngờ chau mày, "Trước đây ta từng nghe nói trên đời này thật sự có phương pháp biến đổi không gian và thời gian, lần đầu tiên được chứng kiến, thật là mở mang tầm mắt."
Hai người cùng đi xuống núi, không khí có chút gượng gạo. Nói đúng hơn là không phải cùng đi, mà là Khanh Chu Tuyết đi theo nàng.
Vân Thư Trần bước đi hơi nhanh, Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn theo tà áo màu hồng sen của nàng phất phơ. Lúc này, nỗi niềm bấy lâu nay của nàng đã được thỏa mãn --- hóa ra sư tôn khi còn trẻ lại có dáng vẻ như vậy. Khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ, xinh đẹp đến mức có thể nặn ra nước.
Chỉ có điều thân thể nàng dường như vẫn còn yếu, thi thoảng lại ho khan một tiếng. Khanh Chu Tuyết rất tự nhiên đỡ lấy nàng, nhưng nàng cả người cứng đờ, lặng lẽ đẩy vị đồ đệ năm trăm năm sau ra.
"Ta lại đi thu nhận đồ đệ sao?" Vân cô nương trẻ tuổi vẫn không dám tin, lại nhìn Khanh Chu Tuyết vài lần, "... Vì sao ta lại thu nhận ngươi? Ngươi dường như còn là một kiếm tu."
"Hữu duyên." Khanh Chu Tuyết ân cần nói ra câu trả lời mà Vân Thư Trần đã nói nhiều năm sau.
"Câu này thường là để lừa gạt tiểu hài tử thôi." Nàng lại tỏ vẻ khá khinh thường.
"..."
"Nhưng có một cô nương xinh đẹp như ngươi làm đồ đệ." Nàng lại mỉm cười, "Hình như cũng không tệ. Hơn nữa, đây có phải là dấu hiệu cho thấy ta đã kế thừa vị trí phong chủ không?"
"Ừm." Khanh Chu Tuyết gật đầu, cảm thấy bước chân của nàng nhẹ nhàng hơn một chút, rồi lại hỏi, "Vậy sau này ta có lợi hại không?"
"Sư tôn đương nhiên là rất lợi hại."
Nghe vậy, thiếu nữ quay đầu mỉm cười với nàng trong làn gió nhẹ.
Vài tia nắng xuân vừa vặn chiếu xuống, phủ lên mái tóc đen của nàng một lớp ánh vàng, như thể toàn thân nàng đang phát sáng.
Khanh Chu Tuyết cùng nàng đi đến con phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, khác xa so với năm trăm năm sau.
"Người định đi đâu?"
Vân Thư Trần dường như đã có tính toán từ trước, nàng đi đi lại lại trên đường rồi nói, "Nghe Lâm lão đầu nói dưới chân núi có yêu quái quấy phá, ta phải đi thu thập mấy con yêu quái nhỏ." Mấy ngày nay nàng tu luyện đạo pháp cần luyện tập, đây quả là cơ hội tốt; hơn nữa yêu đan là vật hiếm có khó tìm, cũng có thể chia ra ---
Khanh Chu Tuyết khẽ giật mình, không ngờ năm trăm năm trước sư tôn lại thương yêu bách tính, bênh vực chính nghĩa đến thế? Vừa xuống núi rèn luyện đã đi hàng yêu trừ ma.
So với mình, quả thật tốt hơn nhiều, nàng âm thầm tự vấn, không khỏi kính phục, hình ảnh sư tôn trong lòng lại được dát thêm một lớp vàng.
Theo một luồng khí đen mù mịt, Khanh Chu Tuyết cùng nàng dừng lại trước một tòa nhà quen thuộc. Nhìn kỹ một chút, Khanh Chu Tuyết vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải đây là nơi Diệu Thuấn nương tử đang tọa trấn sao?
Lúc này, Vân Thư Trần lại như lần đầu tiên đến đây, hơi thở có chút trầm xuống, toàn thân cảnh giác.
Hai người họ dừng lại ở cửa, quan sát một lúc, quả thực nhận thấy kỹ viện này có điều bất thường. Người qua đường vốn đi lại bình thường, nhưng khi đi ngang qua đây, bước chân loạng choạng, như trúng tà, ánh mắt dần trở nên mơ màng. Rõ ràng là một thanh lâu, nhưng người vào không chỉ có thanh niên thiếu nữ, mà còn có cả trẻ em ngây thơ và bà lão tám mươi.
Khanh Chu Tuyết đứng một bên, nhìn Vân Thư Trần khá thận trọng đi đi lại lại trước cửa một hồi lâu, lại cẩn thận thăm dò vài lần, cho đến khi xác định đám yêu quái kia tu vi không cao hơn nàng quá nhiều mới từ từ đi vào.
Nàng kéo Khanh Chu Tuyết lại, ghé sát tai nhỏ giọng nói, "Ngươi che giấu tu vi một chút... giả vờ như bị mê hoặc đi, nếu không lũ yêu quái chạy mất thì sao?"
Khanh Chu Tuyết lần đầu tiên nghe nàng nói chuyện như vậy, giọng nói còn mang theo sự non nớt của thiếu nữ, rất là thanh xuân.
Nàng không khỏi đáp, "Được."
Vừa mới đi vào, không có gì bất thường.
Nữ nhân quyến rũ khoác tấm mạng đỏ thắm, nồng nhiệt chào mời họ, "Quý khách, xin mời vào trong."
Khanh Chu Tuyết nhìn thẳng về phía trước, giả vờ như không để ý, bước qua đại sảnh, phát hiện trên đầu có một sợi tơ cực mảnh buông xuống.
Tơ nhện.
Nàng và Vân Thư Trần cùng đi theo người phụ nữ đó qua hành lang. Khanh Chu Tuyết cảm thấy dường như có gì đó chuyển động dưới đáy hồ, nhưng vẫn chưa biết đó là gì.
Đi sâu hơn vào trong, yêu khí nồng nặc không hề che giấu, với tư cách là một người tu đạo, nàng đã nghẹt thở không thở nổi. Cố chịu đựng cảm giác buồn nôn, bước vào phòng trong cùng.
Cảnh tượng tương đối hỗn loạn, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Những dải lụa đủ màu sắc lả lướt trong không trung, nam thanh nữ tú tụ tập thành từng bàn ăn uống linh đình. Khanh Chu Tuyết đưa mắt nhìn về phía nữ tử quyến rũ nhất --- Diệu Thuấn, nàng đang ngậm một chén rượu, dưới sự cổ vũ của những người xung quanh, ngửa đầu uống cạn.
"Thiếp thật sự không chịu nổi rượu nữa rồi." Diệu Thuấn chau mày, nhưng vẫn cười nói, "Hay là ván sau chúng ta không phạt rượu nữa, ai thua thì cởi bỏ một lớp áo ngoài, thế nào?"
Đôi tay ngọc ngà cầm một viên xúc xắc, đặt vào chiếc cốc ngọc, úp ngược trên mặt bàn, từng chút một, lắc lư đầy ẩn ý.
Vân Thư Trần cũng rõ ràng là chú ý nhất đến con đại yêu kia, nàng phớt lờ mấy mỹ nhân đang áp sát bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía đó.