Một nụ hôn

Lần cuối cùng nhìn thấy nàng như thế này, là vào lúc nàng mười tám tuổi.

Khi đó nàng không chút ngần ngại cởi bỏ hết y phục, thậm chí nhìn thấy vẻ né tránh của bản thân thì còn tỏ vẻ khó hiểu.

Lần này thì Vân Thư Trần không hề rời mắt, nàng lại theo bản năng mà cụp mắt xuống, rồi lại nhanh chóng ngẩng lên.

Cô nương kia với làn da trắng như băng, xương cốt như ngọc, cùng với tiếng nước ào ào, đã chìm xuống nước, để lộ ra nửa mái tóc đen nhánh nổi bồng bềnh trên mặt nước.

Mặc dù ngày ngày nhắc nhở bên tai nàng, đừng thoát y mặt người khác, tốt nhất cũng đừng làm như vậy trước mặt sư tôn. Nhưng hiện tại xem ra, nàng đoán chừng là chỉ nghe, ghi nhớ những "quy tắc" này một cách cứng nhắc như luật lệ của Thái Sơ Cảnh, thực tế trong lòng không hề có ý xấu hổ về việc này.

Khanh nhi hiện tại đầu óc không được tỉnh táo, say khướt dựa vào thành hồ. Vân Thư Trần nhìn một lúc lâu, cứ cảm thấy nàng sắp ngủ gục đến nơi, cũng không biết cứ ngâm mình dưới nước như thế này, rốt cuộc là tắm rửa cái gì nữa.

Dưới ống tay áo rộng, tay Vân Thư Trần khẽ siết chặt, sau đó lại buông ra như không có chuyện gì.

Trong lúc Khanh Chu Tuyết còn đang mơ màng, bỗng cảm thấy một dòng nước ấm áp lan tỏa qua vai. Nàng từ từ quay đầu lại và thấy một bàn tay trắng nõn đặt trên vai mình, sau đó múc một gáo nước tưới lên người nàng.

"Ngồi dậy một chút đi."

Tóc sau gáy bị vén lên, cảm giác mát lạnh chợt đến, rồi lại bị nước ấm xối tới, Khanh Chu Tuyết không nhịn được rên một tiếng. Nàng ngoảnh đầu nhìn Vân Thư Trần, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Quay lại đi."

Bàn tay của nữ nhân kia nắm cằm của nàng, đẩy nàng trở về, mắt nhìn ra phía trước.

Dù đang choáng váng, Khanh Chu Tuyết vẫn biết người sau lưng mình là Vân Thư Trần. Từ khi còn nhỏ học kiếm, nàng đã được các sư huynh và chưởng môn dạy rằng khi đối đầu với kẻ thù, tuyệt đối không được để lộ lưng cho đối phương. Bất kể trong hoàn cảnh nào, trình độ tu vi ra sao, điều này luôn phải được ghi nhớ và cảnh giác.

Nhưng mỗi khi Vân Thư Trần ở sau lưng nàng, thứ mà nàng cảm nhận được không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác an toàn, thoải mái, được nâng đỡ vững chắc từ tận đáy lòng.

Như thể chim nhỏ biết rằng phía sau là một bầu trời rộng lớn để tự do bay lượn.

Nàng nhắm mắt lại.

Đôi tay sư tôn rất mịn màng, không sơn móng tay, được chăm sóc cẩn thận. Có thể thấy ngày thường chưa từng làm việc nhà nặng nhọc hay động chạm đến đao thương côn bổng, chỉ có một vết chai mờ nhạt do cầm bút mà thôi.

Nàng liên tục xối nước lên thân người kia, ve vuốt một hồi, vô cùng dịu dàng.

"Đây là lần đầu tiên hầu hạ ai đó tắm rửa," giọng nói bên tai nàng vang lên, "Lực như này ổn chứ?"

Khi Khanh Chu Tuyết chưa kịp phản ứng lại với câu nói đó, lại nghe nàng khẽ cười một tiếng, "Tốt hay không, với tình trạng hiện tại của ngươi, cũng chỉ có thể chịu đựng thôi."

Tiếp theo, toàn thân nàng cảm thấy dễ chịu và bồng bềnh, hương thơm của bồ kết hòa quyện với mùi hương trên người sư tôn. Trong cơn mê man, nàng nghe thấy Vân Thư Trần nói gì đó, nhưng đáng tiếc lại không nghe rõ.

Cả người nàng như viên chè trôi nước bị luộc mềm nhũn, cuối cùng được người vớt lên. Sau đó không biết làm sao lại được đặt lên giường, nàng mơ màng cảm thấy sư tôn hình như đang ôm mình.

Má nàng lại bị véo véo.

Dù sao nàng cũng không tìm thấy trọng tâm ở đâu, đành mặc cho Vân Thư Trần bày bố. Sư tôn dường như bước hụt chân, lúc cùng lăn trên giường với nàng, Khanh Chu Tuyết theo bản năng đưa tay đỡ lấy eo lưng sư tôn, rồi mượn lực đó đặt mình xuống dưới thân nàng.

Khanh Chu Tuyết khẽ nhíu mày, mở mắt ra.

Dưới ánh đèn mờ ảo, nàng ngẩng đầu nhìn lên, người trước mặt mơ hồ như hoa trong màn sương.

Trong cơn mê man, bản năng chiếm ưu thế, đầu ngón tay nàng chạm vào đường nét khuôn mặt Vân Thư Trần, cẩn thận từng li từng tí, như họa sĩ tỉ mỉ tô vẽ cho mỹ nhân, dung nhan càng thêm rõ nét.

Dù trong lòng nàng, sư tôn không có chỗ nào chê được. Nhưng nàng cảm thấy nơi này của Vân Thư Trần là đẹp nhất --- nàng vuốt ve chân mày khóe mắt của người.

Đôi mắt có dáng vẻ đoan trang, chỉ hơi cong lên ở đuôi mắt, khi nàng nhìn chăm chú vào một nơi nào đó không động đậy, luôn như khói mây mùa thu, ẩn chứa chút tình cảm không rõ ràng.

Khanh Chu Tuyết thường xuyên bị nhìn như thế, hoặc là khi nàng đang cười với mình, trong lòng luôn có một cảm giác kỳ lạ như có một khe hở nhỏ mở ra, để ánh sáng rực rỡ tràn vào. Nói rằng không còn gì phải muộn phiền nữa, điều này thật sự đúng.

"Ngươi làm gì vậy?"

Vân Thư Trần không né tránh, lặng lẽ nhìn nàng. Sau khi lấy lại tinh thần, nàng dịu dàng nói, "Từ ngày hôm đó đến nay, đã là ngày thứ bao nhiêu rồi? Nghe Việt Trường Ca nói ngươi u sầu đến mất hồn."

"Vậy Khanh nhi... có lời nào muốn nói với ta không?"

"... Muốn nói?" Khanh Chu Tuyết cụp mắt xuống, lắc đầu chóng mặt, ngay lúc này, cằm bị giữ lại, không cho nàng lắc lư. Vân Thư Trần lúc này tâm bình khí hòa, hơi nhổm dậy một chút, tiến lại gần nàng.

"Nói cho ta biết." Nàng không nói rõ mình muốn đáp án gì, câu nói không đầu không đuôi này nằm giữa hai người, nhưng cả hai trong lòng đều hiểu rõ.

Khanh Chu Tuyết cũng cảm nhận được sự gần gũi này, hơi thở ấm áp như làn gió thoảng qua khuôn mặt nàng.

Nói với nàng điều gì? Dường như có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lúc này đầu óc choáng váng, một chữ cũng không thốt ra được.

Trong khoảnh khắc Vân Thư Trần ngây người, nàng cảm thấy Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu lên, sau đó một cảm giác mát lạnh chạm vào môi nàng.

Khanh Chu Tuyết tiến thêm một bước, khép lại khoảng cách cuối cùng giữa môi họ.

Nhẹ như bông tuyết, vừa chạm vào đã vội rời đi.

***

Khi Khanh Chu Tuyết thật sự tỉnh táo lại, đã là ngày hôm sau, mặt trời lên cao rồi.

Nàng vừa mở mắt đã thấy sư tôn ngồi bên giường mình, có vẻ như lười dậy, trên tay cầm một quyển thoại bản. Kể từ khi bị Khanh Chu Tuyết phát hiện ra mặt tường bí mật kia, Vân Thư Trần lại chần chừ vài ngày, cuối cùng dứt khoát lười giả vờ, hiện tại đã xem rất quang minh chính đại.

Người của Khanh Chu Tuyết khẽ động đậy, cơn đau đầu quen thuộc lại ập đến như lần trước, khiến nàng nhíu mày khó chịu trở mình.

"Ngủ đủ chưa?"

Một ngón tay cái lập tức ấn lên thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Đồ nhi của nàng ngơ ngác trên giường, nhìn quanh một lượt, xác nhận đây không phải phòng mình, "Sư tôn, sao ta lại ngủ ở đây?"

"Ngươi không nghĩ xem, hôm qua đã làm chuyện tốt gì?"

Nghe giọng điệu này, "Chuyện tốt" chắc chắn không phải là nghĩa đen của nó.

Nàng ngước mắt nhìn vẻ mặt nửa cười nửa không của Vân Thư Trần, không chắc chắn nói, "... Uống rượu?"

"Ừm." Sư tôn liếc nàng một cái, "Còn gì nữa?"

"Còn..." Khanh Chu Tuyết không xác định nói, "Tắm rửa?"

Vân Thư Trần không buông tha nàng, cụp mắt xuống, "Còn nữa."

Khanh Chu Tuyết suy nghĩ hồi lâu, thật sự không tìm thấy chút bóng dáng nào trong ký ức, lúc này càng nghĩ đầu càng đau. Cuối cùng, một bàn tay mát lạnh đặt lên trán nàng, lạnh lùng nói, "Trí nhớ ngày càng kém, sau này ngươi tính làm sao đây."



"Ta... đã làm gì quá đáng ---"

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Khanh Chu Tuyết bị ép ngẩng đầu lên.

Sư tôn khẽ cong ngón trỏ, nâng cằm nàng, cổ tay xoay nhẹ, ngón cái đã ấn lên. Động tác của người rất dịu dàng, chỉ khẽ lướt qua môi dưới nàng, rồi dừng lại ở khóe miệng, "Quả thực có hơi quá đáng."

"Coi như tha cho ngươi lần này."

Nàng khẽ hừ một tiếng, và trong khoảnh khắc buông tay ra, sắc mặt nàng thay đổi, sự lạnh lùng tan biến đi dành chỗ cho gió xuân phấp phới. Vân Thư Trần mỉm cười với mình --- lúc này Khanh Chu Tuyết mới nhận ra rõ ràng, chân mày khóe mắt của sư tôn đều ánh lên vẻ hài lòng, có lẽ tâm trạng thật sự đang rất tốt.

"Khanh nhi." Nàng thư thái nằm xuống, tiện tay cầm lấy quyển thoại bản, "Sắp vào hè rồi, trời nóng, ngươi vẫn nên ngủ cùng ta."

Khi Khanh Chu Tuyết bước ra khỏi phòng, quả thực cảm thấy thời tiết trở nên oi bức. Nàng vận công khiến bản thân tỏa ra hàn khí, nhưng không hiểu sao, dù cơ thể đã lạnh băng, khi nhớ lại cảm giác chạm nhẹ trên môi, một nơi nào đó trong lồng ngực vẫn như đang ôm một viên đá ấm, nóng ran, như thể muốn khoét ra một lỗ nhỏ, để cho sướng vui giận buồn từ đó trào ra.

Trước đó, nàng không biết mình đã nói câu nào chọc giận sư tôn, bây giờ lại càng không biết mình đã nói câu nào khiến người kia nguôi ngoai.

Nàng âm thầm nghĩ, sư tôn quả thật có chút nắng mưa thất thường.

Nàng thu dọn đồ đạc trong phòng được một nửa, nhìn quanh một vòng, quyết định không cần phải đóng gói tất cả mang đi, cứ đà này, không chừng ngày nào đó sư tôn lại ném nàng trở về.

Tay Khanh Chu Tuyết vô thức lướt qua cuốn 《 Dĩ hạ phạm thượng 》, trước đây trong lòng nàng còn bận tâm chuyện khác, cuốn thoại bản này tuy là mượn nhưng chưa từng mở ra. Giờ thấy sư tôn lại đối xử với nàng như trước, tâm tình nàng nhẹ nhõm, mới nảy ra chút ham muốn đọc. Kết quả vừa mở ra một trang, còn chưa kịp nhìn rõ họ tên nhân vật chính thì ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng người thướt tha, chỉ khẽ gõ vào khung cửa gỗ.

Khanh Chu Tuyết bước ra ngoài, nhận ra không phải Vân Thư Trần, mà là Việt sư thúc.

Việt sư thúc nghiêng đầu cười, "Tiểu sư điệt? Ngươi và sư tôn ngươi đã nói chuyện xong rồi?"

" ... Ừm."

Khanh Chu Tuyết hỏi, "Sư thúc là tới tìm sư tôn sao?"

"Ta quả thật là muốn tìm nàng." Việt Trường Ca thần sắc vô tội, "Nhưng mà trước đó ta đã chuốc say ngươi, sư tôn ngươi nhìn ta, trước mặt ngươi, phỏng chừng lại không có sắc mặt tốt. Ta liền lười đến trước mặt để chịu xui xẻo --- ngươi nhắn lại cho nàng một câu."

"Câu nói đó chính là: Đại ân không lời nào cảm tạ hết, sớm sớm mang tiền thưởng đến là được."

Việt Trường Ca lại nói: "Còn một chuyện nữa, chưởng môn nhờ ta nói với các vị trưởng lão về việc cho các đệ tử xuống núi du ngoạn. Ngươi cứ nói với nàng như vậy, đây là truyền thống bao nhiêu năm nay, ai cũng hiểu."

Nói ngắn gọn vài câu, Việt Trường Ca liền biến mất tại chỗ.

Khanh Chu Tuyết bất đắc dĩ phải đặt sách xuống, đi truyền đạt lại toàn bộ lời nói, để tránh lát nữa quên mất.

Vân Thư Trần nghe câu nói kia của Việt Trường Ca, chỉ ừ một tiếng không nghe ra vui buồn. Sau đó, nàng nghe xong chuyện xuống núi du ngoạn, ánh mắt liền hướng về Khanh Chu Tuyết.

"Đúng là truyền thống cũ, cứ cách vài năm lại có một lần. Mấy năm trước, Lưu Vân tiên tông đến thỉnh giáo, việc này liền bị trì hoãn, vì vậy ngươi hẳn là chưa từng đi."

"Khanh nhi muốn đi không?"

Khanh Chu Tuyết dường như tìm thấy một tia sáng, "Sư tôn, có thể không đi được sao?"

"Không thể."

"..."

"Vậy thì muốn hay không muốn, đối với đồ nhi mà nói, cũng không có gì khác biệt."

"Đối với ta có khác biệt."

Vân Thư Trần khẽ cong môi đầy ẩn ý, rồi lại nhìn nàng thở dài, "Ra ngoài đi dạo một chút, đối với ngươi mà nói, hình như cũng không tệ. Chắc cũng chỉ mất vài tháng, sư tôn không thể đi cùng, cũng không thể kết bạn cùng các sư tỷ muội đồng môn."

"Việc du ngoạn này... có mục đích gì?"

Vân Thư Trần chợt nhớ lại một vài kỷ niệm thời thiếu nữ ngây ngô của mình, nàng nghĩ nghĩ, "Cũng không có gì. Chỉ là đi một chút, ngắm nhìn vạn vật trên thế gian. Đôi khi con người sống trên đời, làm việc gì đó cũng không nhất thiết phải có mục đích, trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn, cũng có một sự thú vị riêng. Một số trở ngại trên con đường tu hành, thường vô tình đột phá, không ai nói trước được."

Khanh Chu Tuyết gật đầu, đối với điều này cũng rất đồng cảm.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Đôi tay thanh tao, quý phái của Vân trưởng lão, vốn chưa từng động đến việc nhà, cuối cùng cũng vì người đồ đệ trẻ trung, ấm áp và những đường cong mềm mại mà khai phá công dụng mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play