Quy Nhất
Hôm nay trời ấm áp, từng chồi non dưới đất mọc lên, phủ đầy màu xanh mơn mởn một cách xinh đẹp và tươi sáng.
Sắc mặt của Vân Thư Trần gần đây tốt hơn nhiều, trời vừa trở nên quang đãng thì đã đi ra góc thoải mái nhất dưới cây hòe già, nửa nằm nửa ngồi đọc sách hoặc xem đồ nhi múa kiếm.
Vân Thư Trần ốm một trận, sau đó lại yếu nhược suốt mấy tháng. Khanh Chu Tuyết không yên lòng, bèn xin chưởng môn cho nghỉ một thời gian, việc luyện kiếm cũng dời về Hạc Y Phong.
《 Quy Nhất 》 là một quyển kiếm phổ tổng cộng có Thất Kiếm*, coi như nền tảng cơ bản. Nàng từ năm mười bốn tuổi đến hai mươi mốt tuổi, miệt mài luyện tập cũng đã bảy năm. Về hình thức bên ngoài nàng đã tương đối thuần thục, dù nhắm mắt lại cũng có thể múa ra được. Những chân lý ẩn chứa trong đó, nàng đã bắt đầu có thể lĩnh ngộ.
(Thất Kiếm: Bảy kiếm chiêu.)
Ánh nắng xuân lấp lánh trên lưỡi kiếm sáng như tuyết, mỗi khi nàng đâm ra rút vào, những vệt sáng lung linh như những gợn sóng nhỏ lấp lóe trên thân kiếm, trông rất đẹp mắt.
Cuối cùng nàng thu thế lại, đeo kiếm mà đứng, bóng lưng thẳng tắp, lúc này không gió, bộ y phục trắng tinh không hề lay động, tựa như như cây thông xanh phủ đầy tuyết.
Vân Thư Trần quan sát đồ nhi luyện kiếm, trong đầu lại nhớ về những chuyện xa xưa.
Tổ sư gia là kiếm tu, môn hạ đệ tử đều sẽ nhiều hay ít mà biết chút kiếm thuật. Bao gồm cả Liễu Tầm Cần cùng Việt Trường Ca, sau này do chọn theo con đường khác nên ít dùng, không tinh thông lắm mà thôi.
Mà nàng là do trời sinh yếu ớt, khi đó tu vi không cao nên càng dễ đổ bệnh. Việc luyện kiếm vốn dĩ là hoạt động cường độ cao, nàng mới vận động vài cái đã cảm thấy tức ngực, lại tung ra vài đường kiếm ngắn, mệt mỏi mang một thân mồ hôi trở về, cuối cùng bị sốt cao tới một ngày một đêm.
Nàng cầm kiếm mà run run rẩy rẩy, tổ sư gia nhìn thấy trong lòng cũng run run rẩy rẩy, cứ cảm thấy đứa nhỏ này sắc mặt tái nhợt, khí huyết rất kém, như thể chỉ một cái chớp mắt thôi là hồn sẽ về Tây Thiên.
Vậy là không dám cho nàng luyện thêm, chỉ có thể để nàng nghỉ ngơi ở một bên.
Bởi vậy Vân Thư Trần có thể ngồi thưởng thức sư huynh đệ tỷ muội khổ sở luyện tập kiếm pháp, quả nhiên là khổ sở --- nhìn đại mỹ nhân phong tình vạn chủng hiện nay, ai có thể nghĩ được nàng vung kiếm lên chân trái có thể giẫm chân phải ngã xuống, cũng chính xác mà nện lên người của Liễu Tầm Cần.
Nàng nheo mắt lại và hồi tưởng giữa ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ. Chung quy vẫn là đồ nhi nhà nàng kiếm pháp lỗi lạc, dáng người xuất trần, tư thế như nào cũng đều mang thẻo vẻ tinh tế đẹp mắt.
Như tục ngữ đã nói, phong phạm cao thủ.
Khanh Chu Tuyết quay đầu lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt của sư tôn. Nữ nhân kia đang nghiêng người một cách lười biếng, vẫy vẫy tay về phía nàng, "Tới đây."
"Đã đến lúc tìm một quyển kiếm phổ mới cho ngươi."
"Kiếm phổ mới?" Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, "Trần sư huynh nói học xong Thất Kiếm này, tiếp theo nên học Tử Dương kiếm pháp."
"Vi sư cũng không rành về kiếm đạo." Vân Thư Trần nói tiếp, "Nhưng chưởng môn dạo gần đây có nói với ta, bản kiếm phổ kia không quá thích hợp với ngươi."
"... Tại sao lại như vậy?"
"Ngươi nghĩ xem tại sao?"
Nàng ung dung nói, "Phóng mắt khắp Cửu Châu, Băng linh căn như ngươi một bàn tay là có thể đếm hết. Mà trong đó kiếm tu cũng lác đác không có mấy, mà trong đám lác đác đấy càng ít người có thể lưu lại kiếm phổ. Mà tới bây giờ cũng chưa tìm ra đầu mối."
"Những kiếm phổ đang lưu truyền của Thái Sơ Cảnh đều là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành. Sợ là sẽ gây khó khăn cho ngươi."
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, "Vậy đành phải tạm chấp nhận thôi, có lẽ cũng sẽ không đến nỗi quá kém."
"Tạm chấp nhận?" Vân Thư Trần cười cười, "Ngươi quả thật tùy tiện."
"Không cần phải tạm chấp nhận."
Nàng chống thân mình ngồi dậy, suối tóc dài đổ ra sau lưng, Khanh Chu Tuyết vô thức đi qua đỡ nàng.
Vừa mới tiến sát đến bên vai, tay liền bị nắm chặt, rất chặt, nghe được Vân Thư Trần nói, "Nếu đã không có, vậy đồ nhi hãy viết một quyển đi. Như vậy không phải là có rồi sao?"
Tự viết một quyển?
Khanh Chu Tuyết nghi ngờ mà nhìn nàng, nhưng từ bên trong đôi mắt của sư tôn không nhìn ra được ý đùa giỡn.
Vân Thư Trần hơi nghiêng đầu, một sợi tóc rơi xuống, bị nàng dùng đầu ngón tay vén lên. Lúc này ánh mắt của nàng đang nhìn vào Thanh Sương kiếm trên tay Khanh Chu Tuyết.
Nàng dùng ngón tay nâng lưỡi kiếm, Khanh Chu Tuyết không khỏi hơi nhấc lên, tránh cho nàng bị đứt tay.
"Năm đó ta nghiên cứu về trận pháp, cũng là như thế." Nàng nhìn lưỡi kiếm sáng bóng kia, "Không người dẫn đường, không người hiểu được, lại càng không ai để tâm. Trời đất bao la, lại phảng phất như chỉ có một mình ta độc hành. Có lẽ làm người đi đầu thì luôn luôn vất vả hơn những người sau."
Lưỡi kiếm trơn bóng, phản chiếu đôi mắt của Khanh Chu Tuyết, trong đó chứa đựng sắc thái hơi ngỡ ngàng, Vân Thư Trần ấm áp nói, "Nhưng cuối cùng lưu danh sử sách, cũng là những người đi đầu."
Khanh Chu Tuyết nghe vậy cũng không có gì dị nghị, "Chỉ cần có hiệu quả, khổ cực như nào cũng không quan trọng."
Khóe môi của Vân Thư Trần cong lên, nhưng trong lòng lại khẽ thở than.
Vận mệnh tự có an bài, cô nương trước mắt này ngày sau có lẽ sẽ có tiền đồ to lớn. Hiện tại vẫn còn chút ngây ngô, mười phần tài hoa mới hiển lộ được ba phần, nhưng chỉ như vậy đã làm người không dời mắt được.
Khanh Chu Tuyết cùng nàng tán gẫu vài câu, không được bao lâu, lại tiếp tục đi luyện kiếm. Khi nàng xoay người rời đi, trên váy áo màu trắng thêu hoa văn chim hạc, ánh nắng vừa lúc chiếu tới, thật giống như Phượng Hoàng đập cánh.
Khiến người ngưỡng mộ.
Vân Thu Trần cứ thế lặng lẽ nhìn, ban đầu là sự ngưỡng mộ, nhưng sau đó tâm trạng ấy dần lắng xuống như phủ một lớp bụi.
Ánh mắt chuyển hướng, nàng ngước nhìn một chiếc lá trên cây hòe, rồi lại nhìn về phía ánh nắng mặt trời, phía sau là bầu trời xanh thăm thẳm, vô tận.
Ai có thể suốt đời trói buộc Phượng Hoàng?
Có lẽ nàng cũng không thể.
***
Vân Thư Trần nói để nàng tự viết một quyển, không phải là nói đùa cho vui. Nhưng cũng không phải để Khanh Chu Tuyết ngồi đối diện vài vài quyển sách trống trơn mà bàn luận suông.
Nàng có tính toán khác.
Nghe sư tôn nói muốn đi ra ngoài một chuyện, Khanh Chu Tuyết cũng đi theo nàng. Đi càng xa, cảnh vật càng trở nên quen thuộc, Vân Thư Trần đưa nàng đến vùng đất hoang vu nơi lần trước luyện kiếm đối diện với thiên lôi.