Cuối cùng, Cửu Châu cũng đón chào ánh sáng.
Thế giới lúc này, Thiên Đạo luân chuyển như thường, lại bởi vì cái chết của nhiều vị chân tiên, nhục thân của họ sau khi tan rã, toàn bộ tu vi cả đời đều hồi phục lại cho trời đất, linh lực trở nên sung túc dị thường.
Mấy năm nay đã lưu lại dấu ấn đậm nét trên sử sách tu tiên của Cửu Châu --- hậu nhân gọi là thời đại "Đại Phục Tô".
Các ngọn núi đổ nát của Thái Sơ Cảnh được các vị trưởng lão hợp lực dùng pháp lực nâng dậy, tuy không thể khôi phục hoàn toàn nguyên trạng, nhưng ít ra cũng được bảy tám phần.
Cả thế gian đang dần dần được xây dựng lại, tất cả những điều này giống như dòng nước lặng lờ chảy sâu.
Nhưng điều khiến người ta lo lắng bất an chính là, chưởng môn của Thái Sơ Cảnh, vị Kiếm Tiên kinh tài tuyệt diễm kia, lại trong vòng một ngày ngắn ngủi liền hoàn toàn phát điên.
"Đều là nghe lời đồn từ đâu vậy?"
Lâm Tầm Chân đi ngang qua mấy người đang thì thầm to nhỏ, giọng nói không lớn, nhưng ngữ khí rất nghiêm khắc. Mấy đệ tử đang nghị luận sôi nổi lập tức im lặng, ngây người đứng đó, chắp tay nói, "Sư tỷ..."
Nàng liếc nhìn bọn họ, "Phi nghị chưởng môn, hạ bất vi lệ*. Tự đi lĩnh phạt chép kinh một trăm lần."
(*Kẻ dưới phải giữ thái độ cung kính, không được phép bàn tán hay bình phẩm về chưởng môn, kể cả khi có chuyện buồn xảy ra.)
Đám người trẻ tuổi bĩu môi, từng người từng người xám xịt bỏ đi.
Lâm Tầm Chân lại đứng im tại chỗ, nàng nhìn thoáng qua Xuân Thu Điện vừa mới trùng tu, bên trong trống rỗng, quả thật không có bóng dáng của Khanh Chu Tuyết.
Lâm Tầm Chân nhìn thật lâu, nàng khẽ thở dài một tiếng, bước chân hướng về phía Hạc Y Phong.
Trên Hạc Y Phong.
Đình viện đã được xây dựng xong, vẫn giữ nguyên kiểu dáng như trước.
Gần như không có gì thay đổi.
A Cẩm rốt cuộc vẫn chết trong tai kiếp, khi đó người ta tìm thấy một xác mèo trong đống đổ nát.
Sau đó, Lâm Tầm Chân đã lệnh cho đệ tử chôn nó ở sườn núi phía sau Hạc Y Phong, dựng một nấm mộ nhỏ.
Lâm Tầm Chân vừa bước vào cửa Hạc Y Phong, lại phát hiện Liễu trưởng lão cũng ở đây.
Liễu trưởng lão khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng rít một hơi thuốc, thần sắc có vẻ ngưng trọng.
Cánh cửa phòng đóng chặt.
Trên bậc thang phía trước, một cái bát vỡ tan tành, thuốc sắc đen sì đổ lênh láng khắp mặt đất.
Bạch Tô trong tay vẫn còn cầm một cái bát, vẻ mặt có chút khó xử.
"Sư tôn." Bạch Tô hỏi, "Chúng ta còn muốn cưỡng ép cho uống thuốc sao?"
Liễu trưởng lão thở dài, khói trắng lượn lờ nơi khóe môi.
"Tâm bệnh khó chữa."
Liễu Tầm Cần bước xuống bậc thang, nàng phẩy tay áo một cái, những mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất bay ra ngoài sân.
Nàng bảo Bạch Tô thu dọn đồ đạc rồi theo nàng trở về, chỉ nói thôi vậy, những loại thuốc này đối với Khanh Chu Tuyết mà nói, e là đều vô dụng.
Lâm Tầm Chân dừng lại tại chỗ, nàng chào hỏi Liễu trưởng lão. Ánh mắt lại liếc nhìn Bạch Tô, người kia lắc đầu với nàng.
"Khoan đã." Liễu Tầm Cần hỏi, "Ngươi muốn vào tìm nàng sao?"
Lâm Tầm Chân do dự một lát, gật đầu.
"Chớ nên nhắc chuyện Vân Thư Trần." Liễu Tầm Cần nói, "Kẻo tự mình bị thương. Nàng... Không được ổn định lắm."
"Vâng, đệ tử biết."
Lâm Tầm Chân vừa dứt lời, Liễu trưởng lão liền mang theo đồ nhi của mình rời đi, bóng dáng đã biến mất khỏi cửa.
Nàng trước tiên gõ cửa phòng Khanh Chu Tuyết, quả nhiên bên trong không người đáp lại. Lâm Tầm Chân nhíu mày, định mạnh tay đẩy ra, tay vừa chạm vào then cửa, đã bị gai băng nhọn hoắt đâm phải.
Nàng liếc thấy bên cạnh còn có một ô cửa sổ, bèn bỏ qua cửa chính, đứng trước cửa sổ nín thở một lát, đột nhiên phá vỡ khung gỗ, thừa dịp Khanh Chu Tuyết chưa kịp phản ứng, liền từ đó lộn vào trong.
Đây là nơi Vân Thư Trần thường ở. Chỉ tiếc là sau khi trùng tu, chẳng còn lại bao nhiêu hồi ức cho Khanh Chu Tuyết.
Trong phòng rất tối, không ai thắp đèn.
Căn phòng rộng lớn, Khanh Chu Tuyết co ro một mình trong góc giường. Nàng cụp mắt xuống, người vẫn là người đó, chỉ tiếc là trong mắt không còn chút thần thái nào.
Lâm Tầm Chân bước nhẹ, đi tới, vén tấm rèm châu lên, "Sư muội?"
Nàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, bao trùm không gian chật hẹp, không biết Khanh Chu Tuyết đã chịu đựng như thế nào.
Trong tay Khanh Chu Tuyết vẫn nắm chặt bộ y phục dính máu kia.
Ánh mắt nàng dừng trên bộ y phục, "Ngươi hãy buông y phục xuống trước. Giặt kỹ càng, rồi cầm nó một cách sạch sẽ, được không?"
Khanh Chu Tuyết không hề liếc mắt, coi như nàng đang nói với không khí.
Lâm Tầm Chân không hề tức giận, cẩn thận đi tới, thử thăm dò khom người xuống. Hành động này dường như khiến Khanh Chu Tuyết giật mình, có lẽ nàng ta tưởng nàng muốn cướp y phục của mình.
Một mũi băng lập tức bắn về phía nàng.
Lâm Tầm Chân nghiêng đầu né tránh, một lọn tóc bị cắt đứt.
"Sư muội." Lâm Tầm Chân nhíu mày nói, "Ngươi đã một tuần không ra khỏi cửa rồi. Nếu nàng... Nàng biết ngươi bây giờ như vậy, chắc chắn sẽ rất buồn."
Khanh Chu Tuyết khẽ nâng hàng mi, vẫn không nói gì.
Cửa phòng bỗng có một luồng gió âm u thổi tới.
Cánh cửa mở toang.
Một nữ tử ma tộc cao gầy xông vào, nàng hành động dứt khoát như gió, lao về phía Khanh Chu Tuyết.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Ma nữ kia nắm lấy cổ áo Khanh Chu Tuyết, nhấc nàng lên.
Lâm Tầm Chân chắn tay nàng ta lại, "Tuy rằng Thái Sơ Cảnh hiện giờ không bài xích việc các ngươi qua lại, nhưng đường đường chính chính xông vào sơn phong của người khác, thật quá vô lễ!"
Úc Ly ánh mắt lạnh lùng, "Cút."
Lâm Tầm Chân bị nàng ta trong cơn giận dữ, một chưởng đánh bay, va vào góc bàn, hít một ngụm khí lạnh.
Nàng ta lại kéo Khanh Chu Tuyết ra xa vài tấc.
Úc Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng xuất chúng kia, không khỏi lửa giận trong lòng càng bốc lên, chỉ cho rằng tu tiên chi nhân đều là loại người bạc tình bạc nghĩa như vậy. Năm đó Vân Chỉ Yên là thế, Khanh Chu Tuyết cũng là thế.
Lúc đó, Trần nhi nói rằng đồ đệ của nàng ta không thích ma tộc, vì vậy nàng đã dày công nâng đỡ tên tiểu tử Phạm Âm này, thậm chí nàng ta có thể giao cả Già La Điện cho cháu gái mình --- kết quả thì sao?
Nàng tức giận nói: "Nàng ta chính là vì thứ đồ như ngươi mà thân tử đạo tiêu!"
Trên mặt đột nhiên bị tát một cái, ngay sau đó ngực đau nhói, Khanh Chu Tuyết nghiêng đầu, nàng che mặt, chỗ đó nóng rát.
Mà nàng không hề phản kháng, mặc cho người kia đánh, thậm chí nhắm mắt lại.
Lâm Tầm Chân nhìn mà sốt ruột, nàng lại đánh không lại vị tiền bối ma tộc trước mặt này, chỉ đành âm thầm truyền tin cho mấy đệ tử đi ngang qua đỉnh Hạc Y Phong, bảo bọn họ nhanh chóng báo cho trưởng lão.
Khi nàng đã bị kéo xuống giường, bóp cổ, thì việc đầu tiên Khanh Chu Tuyết làm lại không phải là vùng vẫy, mà là ôm chặt lấy mấy mảnh vải rách nát trong lòng.
Úc Ly nhìn thấy, đưa tay ra giật lấy.
Chỉ khi nàng ta giật lấy y phục trong tay Khanh Chu Tuyết, nàng mới giống như hồn phách đột nhiên trở về, thần sắc hơi lạnh lùng, một mũi băng từ không trung ngưng tụ, xuyên qua vai Úc Ly.
Y phục vô tình rơi xuống đất, Khanh Chu Tuyết chẳng màng đến việc Úc Ly đối xử với mình ra sao, vội vàng nhặt lên, như nhặt được bảo bối mà ôm vào lòng lần nữa.
"Sư tôn."
Giọng nàng vô cùng căng thẳng, "Rõ ràng người vẫn ở bên cạnh ta. Tại sao các ngươi đều nói người đã chết?"
Lâm Tầm Chân nghe thấy lời nói mê sảng của nàng, hơi mở to mắt, mà thần sắc của Úc Ly từ tức giận chuyển sang nghi hoặc, nàng ta ôm lấy bả vai, chăm chú đánh giá thần sắc của Khanh Chu Tuyết, rồi buông nàng ra.
"Ngươi bị ngốc hay là bị điên rồi?" Úc Ly tức đến bật cười, "Sư tôn của ngươi đã sớm chết dưới kiếm của ngươi rồi."
Khanh Chu Tuyết dường như không nhận ra, "Ngươi nói bậy. Người ngày thường rất ít khi về muộn, có lẽ chưởng môn tìm người có việc, nên mới nán lại."
"Không sao đâu." Nàng an tâm nhắm mắt lại, như chìm đắm trong giấc mộng tự mình dệt nên, "A Cẩm, ngươi đi hâm nóng đồ ăn đi."
Lâm Tầm Chân thấy cay cay nơi đáy mắt. Khanh Chu Tuyết nào biết, Vân Thư Trần đã chết, chưởng môn sư thúc của nàng cũng đã chết, ngay cả A Cẩm cũng hóa thành một nấm mồ nhỏ bé. Cả Hạc Y Phong rộng lớn, quả thật chỉ còn lại một mình nàng, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Úc Ly dường như cảm thấy rất hoang đường, nàng ta mở to hai mắt, rồi lại cụp xuống. Hơi thở phập phồng không yên cuối cùng cũng dịu đi nhiều.
Nhưng nàng ta vẫn không có sắc mặt tốt gì với Khanh Chu Tuyết, chỉ cười lạnh một tiếng, "Xem ra chưởng môn của các ngươi thật sự điên rồi, đây là báo ứng sao?"
"Úc Ly."