Lần vá trời này chưởng môn không còn cô độc nữa, toàn bộ đệ tử Thái Sơ cảnh được phép ra ngoài một ngày, tại trên thủy kính chiếu thiên ở diễn võ trường chứng kiến thần tích này.
Khi viên đá ngũ sắc nhỏ bé dung hợp cùng màn trời, vết nứt khổng lồ kia rốt cuộc cũng như vết thương được chữa lành, chậm rãi khép lại.
Toàn bộ Thái Sơ cảnh trên dưới --- cũng có thể nói là toàn bộ Tu tiên giới cùng Ma vực, đều chạm đến hy vọng chân thật.
Việc thu thập linh căn liên quan được tiến hành từ trên xuống dưới, như những gợn nước nhỏ dần dần tản ra, cuối cùng, tạo nên cơn sóng lớn ngập trời trên toàn thế giới.
Không nằm ngoài dự liệu của Khanh Chu Tuyết, chủ yếu là những người có tư chất kém cỏi được đưa vào nội môn, luyện chế ra màu sắc của đá khá bình thường, hiệu quả vá trời rất miễn cưỡng.
May mắn thay, người tài giỏi luôn chiếm số ít. Số lượng linh căn này đủ nhiều, vẫn có thể tích tiểu thành đại.
Đối với những người có tư chất kém, những viên đan dược thượng phẩm phong phú vẫn có sức hấp dẫn đủ lớn.
Phòng luyện đan trên đỉnh Linh Tố Phong chìm trong ánh lửa bập bùng ngày đêm, không chỉ có mình Nguyễn Minh Châu, ngay cả Liễu sư thúc cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ đã gấp rút luyện chế được hơn ba trăm viên ngũ sắc thạch.
Nhờ vậy, vết nứt trên bầu trời đã được vá lại một nửa.
Nhưng còn một nửa kia thì sao?
Chẳng ai muốn tình nguyện nữa.
Tí tách.
Giọt máu thấm ra từ cổ tay trắng nõn, rơi xuống chậu gỗ, mặt nước đỏ sẫm khẽ lay động.
Khanh Chu Tuyết ngồi trên ghế, một tay áo hơi xắn lên.
Lưỡi dao nhỏ xíu cắm vào đó, ngăn vết thương lành lại, nàng buông thõng tay xuống, mặc cho tiếng tí tách vang lên.
Khanh Chu Tuyết lặng lẽ nhắm mắt, bóng tối in trên hàng mi nàng một vệt mờ nhạt, dường như sự tra tấn kéo dài này không khiến nàng cảm thấy quá đau đớn.
Thỉnh thoảng nàng lại khều lưỡi dao, đối với nàng mà nói, lấy máu là một việc khó khăn.
Khanh Chu Tuyết đã lấy máu nhiều ngày rồi, từng chậu từng chậu máu tươi được mang đi, nhuộm đỏ cả vùng đất nâu sẫm vốn có, hòa cùng ngũ sắc quang mang, thiêu đốt trong Phượng Hoàng hỏa với một màu sắc rực rỡ đến lạ thường.
"Chưởng môn đâu."
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt.
Vài giọng nói nhỏ hoảng hốt vang lên, hẳn là đệ tử canh cửa, "Chưởng môn không cho người khác vào, ngài..."
Bóng người trên cửa sổ chợt lóe.
Cánh cửa bị phá tung. Lúc này Khanh Chu Tuyết đang ngồi quay lưng về phía cửa, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, người đó dường như có chút tức giận dừng lại trước mặt nàng.
Căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, mùi máu tanh nồng nặc đến nghẹt thở.
Lưỡi dao cắm trên cổ tay bị bật ra mạnh mẽ, rơi xuống đất vang lên một tiếng "Keng". Ngay sau đó, cổ áo bị siết chặt, nàng bị Vân Thư Trần dùng một tay kéo lên.
"Đủ rồi."
Sắc mặt Vân Thư Trần lạnh như băng, nàng nghiền nát lưỡi dao, giẫm lên những mảnh vỡ.
"Sau đó vẫn phải luyện, chỉ là trước tiên bảo quản những thứ này đã."
Khanh Chu Tuyết khẽ nâng mi mắt.
Đó không phải là máu bình thường. Trên đó trôi nổi một tầng linh lực hùng hậu --- hiện giờ trên thế gian chỉ có Khanh Chu Tuyết, vì tu vi quá cao, nên nồng độ linh lực trong máu cũng cực kỳ đáng kể.
Tư thế bị kéo lên một nửa có chút chật vật, Khanh Chu Tuyết dịch chuyển mũi chân, thuận thế đứng dậy theo Vân Thư Trần.
Nàng vừa đứng thẳng, hai người gần như ôm lấy nhau. Khanh Chu Tuyết cảm nhận được hơi ấm trong lòng, tay nàng vô tình chạm vào lưng nàng ta, người kia dường như lại gầy đi một chút trong những ngày qua.
Giọng Vân Thư Trần có chút kiềm nén, đuôi giọng khẽ run lên, "Không được phép đổ máu nữa. Ngươi còn nhớ lúc nhỏ ngươi sợ nhất chuyện này không?"
Mẫu thân của Khanh Chu Tuyết sau khi sinh nàng ra đã băng huyết mà chết. Vì vậy, Khanh nhi khi còn nhỏ, mỗi khi thấy nàng bị bệnh mà nôn ra máu, luôn vô cùng sợ hãi và lo lắng.
Đôi mắt của nữ nhân kia thật sự quá đẹp, Khanh Chu Tuyết không thể làm ngơ mà nhìn thẳng vào đó. Khi nàng nhìn mình chằm chằm không hề nhúc nhích, trong đó có oán hận, có đau lòng, hòa vào nhau, là một loại tình cảm vô cùng phức tạp.
Nàng đang nhìn một người khác thông qua mình. Đương nhiên, sự đau lòng của nàng cũng là dành cho người kia của ngày xưa.
Người kia là Khanh nhi của sư tôn, chưa tu Vô Tình Đạo, vẫn còn có thể một lòng một dạ với Vân Thư Trần, chứ không phải Khanh chưởng môn độc bộ Cửu Châu như bây giờ.
Khanh Chu Tuyết thu hồi ánh mắt, lặng lẽ buông nàng ra.
Đáng tiếc, Khanh nhi của ngày xưa đã bị chính mình bóp chết rồi.
Khanh chưởng môn không hề hối hận, nàng khinh miệt Khanh Chu Tuyết của quá khứ. Cái con người vô dụng, yếu đuối, chỉ có thể liên tục để sư tôn mạo hiểm thân mình. Cái con người bất lực trước Thái Thượng Vong Tình.
Khanh chưởng môn thậm chí không hiểu, tại sao nàng ngây ngô non nớt, tầm thường kém cỏi như vậy, lại có thể nhận được tình yêu của Vân Thư Trần.
Tờ giấy kia sớm đã hóa thành tro tàn trong lòng bàn tay.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không từ bỏ Vô Tình Đạo.
"Yên tâm."
Trong lòng Vân Thư Trần trống rỗng, Khanh Chu Tuyết buông nàng ra rồi bước ra khỏi phòng. Nàng ta lệnh cho đệ tử canh giữ đem số máu này đến phòng luyện đan luyện thành đá. Đúng lúc này, lô Ngũ Sắc Thạch cuối cùng cũng đã luyện xong, được đệ tử dâng lên.
"Chỉ là lấy máu thôi, ta sẽ không chết."
Khanh Chu Tuyết cất nó vào trong nhẫn trữ vật, chuẩn bị lên đường đến Bắc Nguyên Sơn. Nàng nắm chặt chiếc nhẫn trữ vật lạnh lẽo, không hiểu sao, ánh mắt từ phía sau lại khiến nàng không thể bước tiếp.
"Nếu đã như vậy." Vân Thư Trần dường như đã hiểu ra điều gì đó, nàng thu lại cảm xúc bộc lộ ra ngoài, giọng nói bình ổn trở lại, có vẻ hơi lạnh nhạt, "Hình như là ta đã quan tâm thừa rồi."
"Sau khi hoàn thành đợt này, chưởng môn định làm gì?"
Chiếc nhẫn trữ vật trong tay nàng hơi ấm lên một chút. Khanh Chu Tuyết trầm mặc một lát, "Từ ngoại môn đến nội môn, sàng lọc một lượt, chọn ra những người có nhiều linh căn. Còn cụ thể thế nào, đợi ta hoàn thành lần này rồi xem xét lại."
Vân Thư Trần nhìn bóng dáng nàng biến mất tại chỗ. Đợi Khanh Chu Tuyết hoàn toàn rời đi, sau lầu các mới hiện ra một bóng người lom khom, đầu tóc bạc phơ, gương mặt đầy nếp nhăn gần như không nhìn rõ hình dáng ban đầu.
"Thần Sơn tiền bối."
Vân Thư Trần khẽ gật đầu, tỏ ý lịch sự. Sáng nay nàng nhận được một bức thư do hắn gửi tới, bèn sai người đưa hắn lên núi.
Vân Thư Trần rất bất ngờ vì người này vẫn còn sống, nhưng rõ ràng, xem ra cũng không sống được bao lâu nữa.
Lão nhân chống gậy, đứng trong gió núi có chút lạnh lẽo, cố gắng không để ngã xuống. Hắn đến đây chỉ để nhìn thoáng qua Thanh Sương kiếm --- thanh kiếm từng đồng hành cùng hắn nhiều năm, đối với một kiếm tu mà nói, đây đã là tâm nguyện lớn nhất trước khi chết rồi.
Nhìn thấy Thanh Sương kiếm trong tay Khanh Chu Tuyết không bị vùi dập, Thần Sơn Thứ ngoài sự an ủi, cũng có chút cảm khái vật đổi sao dời.