Thời gian trôi qua, thấm thoắt đã năm mươi năm không gặp.
Vân Thư Trần không có tâm trạng hàn huyên tâm sự, nàng cũng không biết nên nói gì với Khanh Chu Tuyết nữa.
Chỉ là tình cờ đi ngang qua nơi này, tiện thể dừng lại xem tình hình gần đây của nàng ta.
Từng có thời gian ở cùng Khanh Chu Tuyết trên Hạc Y Phong, ngày tháng trôi qua thật chậm rãi và dài đằng đẵng, xa cách một năm cứ ngỡ như đã trải qua cả một đời.
Nhưng những năm gần đây, cả hai đều bận rộn với việc của mình, một khi đã đắm chìm vào, mới phát hiện thời gian trong Tu tiên giới trôi qua thật nhanh, chẳng phải nói chơi --- năm mươi năm vụt qua trong nháy mắt, gần như không hề hay biết.
Mấy năm đầu nàng ta tu luyện Vô Tình Đạo, Vân Thư Trần vẫn còn đi trêu chọc khiến nàng ta động tình, để trong sự đau khổ quấn quýt của cả hai, thỏa mãn chút suy nghĩ đen tối không thể lộ ra ánh sáng nơi đáy lòng.
Bây giờ nàng cũng đã chán việc này rồi.
Sự trống rỗng giống như một cái hố không đáy, mỗi khi nàng nhìn Khanh Chu Tuyết thêm một chút, cảm giác này lại nhấn chìm nàng.
Khanh nhi đã bước lên con đường có lẽ phù hợp với nàng hơn, nàng không cần sự bảo vệ của mình nữa, thậm chí còn lên kế hoạch bảo vệ lại mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi rời khỏi mình, đồ nhi có thể bay cao hơn.
Nàng có chủ kiến của riêng mình trong mọi việc, hiện tại là một vị chưởng môn xứng đáng của một tiên môn.
Không còn là tiểu nha đầu ngoan ngoãn nghe lời sư tôn nữa rồi.
Vân Thư Trần nhìn nàng từ xa một cái, sau đó cùng Phạm Âm cưỡi mây về Ma vực.
Nàng xõa tóc dài ra, nghiêng người dựa vào đệm mềm. Cháu gái luôn hiểu chuyện, thấy vậy liền tự động lại gần, vuốt lên vai nàng, "Sao vậy?"
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, không nói gì.
Trên vai truyền đến lực đạo ấn xuống.
Phạm Âm vừa xoa bóp vai cho nàng, vừa khẽ hỏi, "Mỗi lần thấy di mẫu nhìn vị kia xong, trở về đều không vui. Di mẫu, trong lòng người vẫn còn thích nàng ta sao?"
"Không thích nữa."
Vân Thư Trần lười nhúc nhích, đáp rất dứt khoát.
Phạm Âm không nói nữa, im lặng xoa bóp vai cho nàng. Qua một lúc lâu, Vân Thư Trần lại chậm rãi trở mình, thở dài một tiếng, "Được rồi. Ngươi cứ làm việc của mình đi."
Phạm Âm biết ý rời đi.
Đợi đến khi cả căn phòng trống không, Vân Thư Trần đưa tay, ngưng tụ từ không trung thành một chiếc thuỷ kính.
Trong đó phản chiếu từng ngọn cỏ, cọng cây của Thái Sơ cảnh, nhìn cách bài trí, lại là ở Hạc Y Phong.
Còn có bóng lưng hơi tịch mịch của Khanh Chu Tuyết, nàng đứng trên đỉnh Nhất Mộng Nhai, nhìn về phía xa, không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tinh Toại hóa thành một món trang sức nhỏ bé, được nàng đeo bên hông.
Nhiều năm trước, khi Vân Thư Trần trả lại Tinh Toại cho nàng ta, đã thi triển lên đó một thuật pháp.
Lấy đó làm dẫn, thực tế chỉ cần nàng muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể biết được tung tích của nàng ta.
Khanh Chu Tuyết thỉnh thoảng lại lơ đãng nắm món thần khí ấy trong lòng bàn tay, cho đến khi nó ấm lên, có lẽ là do tu vi tăng tiến, nên cũng nhận ra điều gì đó.
Nhưng nàng không gỡ bỏ thuật pháp của sư tôn.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, duy trì mối liên hệ cuối cùng trong bảy mươi năm qua.
Nhưng không biết vì sao, Vân Thư Trần lại rất ít khi dùng đến nó.
Là Khanh Chu Tuyết nắm lấy Tinh Toại, đánh thức nó, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, nhẹ giọng nói với nàng, "Ngày mai Thái Thượng Vong Tình chuẩn bị độ kiếp. Ta phải đi rồi."
Giọng nói của nữ tử xuyên qua một tầng thủy kính, càng thêm trong trẻo.
Vân Thư Trần khẽ nhíu mày, rõ ràng biết hai người này có mối liên hệ chặt chẽ, nhưng bị Khanh Chu Tuyết thản nhiên nhắc đến, vẫn khiến trong lòng nàng có chút khó chịu.
Cái nhíu mày thoáng qua, rồi lại giãn ra. Vân Thư Trần cười như có như không, đồng thời, một tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Thời điểm độ kiếp, cũng là lúc yếu ớt nhất, chính là chiếm hết thiên thời địa lợi.
Cũng là thời cơ duy nhất có thể thực hiện được.
Nàng sẽ không bỏ qua cho nữ nhân kia.
***
Đỉnh Bắc Nguyên Sơn quanh năm tuyết phủ.
Tuyết lớn bay tán loạn không ngừng, gần như chẳng có lúc nào ngơi nghỉ.
Mắt Khanh Chu Tuyết nhìn đâu cũng thấy một màu trắng xóa, ngay cả cảnh núi non xa xa cũng trở thành những mảng xám trắng đậm nhạt khác nhau.
Nàng cùng Thái Thượng Vong Tình bàn bạc đôi chút, xét thấy cả hai đều là Băng linh căn, ở nơi tuyết phủ này chính là lúc thực lực mạnh mẽ nhất.
Vì vậy bèn đến Bắc Nguyên Sơn.
Xung quanh đây đã là lãnh địa của Ma tộc, hai người họ tại đây bố trí trận pháp, lặng lẽ dọn ra một khoảng đất trống nhỏ để độ kiếp.
Mây trên trời đã có dị tượng, đang liên tục kéo về phía này.
Cảnh tượng này Khanh Chu Tuyết không hề xa lạ chút nào, đây không phải lần đầu tiên nàng đối mặt với lôi kiếp.
"Đợi đến khi thiên lôi đánh xuống, ngươi cứ như trước đây mà chém từng đạo một." Thái Thượng Vong Tình dặn dò nàng, "Cố hết sức. Nếu ta vẫn lạc, ngươi sẽ không còn tìm được cơ hội tốt như vậy nữa đâu."
Khanh Chu Tuyết thản nhiên đáp một tiếng "Ừm".
Thái Thượng Vong Tình liếc nhìn nàng một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.
Lôi vân vẫn chưa tụ lại, nhưng toàn thân hai người họ đã có cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò.
Đây là sự thẩm tra của Thiên Đạo.
Cảnh tượng lúc này giống như một bức tranh thủy mặc. Dãy núi ẩn mình trong bóng tối dưới những đám mây đen, những đường mực như tơ, như sương, như rắn bò, từ trên trời lao xuống, quấn quanh người Khanh Chu Tuyết.
Nàng cố gắng đứng vững, mũi kiếm chạm đất, giữa cơn cuồng phong vẫn lặng im bất động.
Không biết Thái Thượng Vong Tình đã tạo ra bao nhiêu sát nghiệp, những đám mây đen tầng tầng lớp lớp lại không ở trên trời, mà tụ lại bên cạnh nàng ta. Mây đen đặc quánh như mực bao trùm cả dãy núi, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ hẹp giữa các tầng mây.
Khanh Chu Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy loại lôi kiếp này, quả thật đã mở mang tầm mắt.
Thái Thượng Vong Tình ngồi xếp bằng, ngay phía sau Khanh Chu Tuyết.
Hình bóng hai người chìm trong màn sương mù đen kịt, không còn nhìn rõ nữa.
Vân Thư Trần đứng dưới chân núi, nàng khẽ nheo mắt, muốn nhìn xem tia sét đầu tiên sẽ giáng xuống như thế nào.
Nhưng lần này, đám mây đen lại có hình dạng cụ thể.
Giống như sự giãy dụa cuối cùng của Thiên Đạo trước khi chết.
Khanh Chu Tuyết hơi mở to mắt, nàng nhìn thấy những tia chớp màu bạc hợp lại với nhau, vậy mà lại hóa thành hình dạng một chiếc rìu khổng lồ.
"Đây là thứ gì?"
Giọng nói của Thái Thượng Vong Tình từ phía sau vang lên, âm vang như sương khói, "Lôi kiếp thứ nhất."
Vừa dứt lời.
Trước mắt Khanh Chu Tuyết hiện lên một đạo cầu vồng trắng, sau đó hai mắt nàng nhói đau trong giây lát, cây rìu lớn kia bị một bàn tay vô hình vung lên cao, như muốn phán quyết hai người họ.
Một tia sét theo đường thẳng bổ xuống cùng với cây rìu lớn.