Khanh Chu Tuyết đứng sững tại chỗ, nhìn hắn với vẻ khó tin.

"Ta không phải là đệ tử của mạch chủ phong, nếu muốn kế thừa, cũng nên kế thừa vị trí phong chủ của Hạc Y Phong."

Chưởng môn phẩy tay, ngăn cản Khanh Chu Tuyết nói tiếp, "Cũng có tiền lệ như vậy, không có gì lạ. Chưởng môn của Thái Sơ Cảnh đời đời đều là kiếm tu, không có cách nói nào là dòng chính hay phụ."

Hắn vịn vào ghế đứng dậy, bước đi khá chậm chạp, Khanh Chu Tuyết thấy hắn rút ra một thanh bảo kiếm không mũi - kiểu dáng khá cổ xưa, phủ đầy bụi, thậm chí có thể phủi ra rất nhiều bụi bặm. Nhưng trong tay hắn, nó nhanh chóng trở nên sáng bóng hơn một chút.

Chưởng môn thở dài: "Mấy đệ tử ta thu nhận đều không nên thân. Cũng là do ta ngày thường trông coi tông môn, không dành nhiều thời gian dạy dỗ bọn họ, sơ suất rồi."

Thanh trường kiếm nằm ngang trước mặt Khanh Chu Tuyết, lơ lửng.

Đây là vật mà các đời chưởng môn của Thái Sơ Cảnh nắm giữ, so với một lợi khí dễ sử dụng, nó giống như một biểu tượng của quyền lực hơn.

"Sư thúc, đệ tử ngu độn, không có tâm tư nhanh nhạy như vậy, khó có thể đảm đương trọng trách này."

Khanh Chu Tuyết không nhận lấy, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói, "Thực ra Lâm sư tỷ thích hợp hơn."

Chưởng môn không nói gì, Khanh Chu Tuyết tha thiết nói, "Những năm nay, nàng luôn hỗ trợ người, đối với việc quản lý tông môn rất thành thạo, mỗi lần đại hội tông môn, cứu tế nạn dân, các loại sự vụ, đều có thể xử lý đâu ra đấy, còn đệ tử chỉ biết luyện kiếm đọc sách."

"Lâm sư điệt quả thật là một hài tử tốt." Hắn ta nói: "Nhưng Thái Sơ Cảnh lấy Kiếm tông làm gốc... Ta không thể phá lệ. Tuổi già rồi, ít nhiều cũng có chút cố chấp."

Huống chi thời gian gần đây mưa gió bấp bênh, luôn xảy ra xung đột với Lưu Vân tiên tông. Khanh Chu Tuyết vừa là thân thể Kiếm Hồn khiến thiên hạ tiên môn quy tâm, vừa có tu vi đã bỏ xa đồng bối.

Nhìn từ đó, tiền đồ vô lượng.

Lần đầu gặp mặt, hài tử này mới tám tuổi, vẻ mặt vô cảm đứng trong đại điện, bên cạnh là Vân Thư Trần.

Đến nay thời gian trôi qua, lại bao nhiêu độ xuân thu rồi. Chưởng môn kinh ngạc trước sự thay đổi của nàng những năm nay, Vân sư muội nuôi dưỡng Khanh Chu Tuyết rất tốt, nàng dần dần cao lớn, sự non nớt như vỏ măng dần dần biến mất, lắng đọng lại càng thêm trưởng thành kiên cường.

"Ngươi cứ nhận lấy đi." Chưởng môn ho khan, "Bản tọa cũng nên nhân lúc này, sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Đây là việc quan trọng nhất, không thể qua loa, Khanh sư điệt... Chỉ có giao cho ngươi, ta mới yên tâm nhất."

Khanh Chu Tuyết có thể cảm nhận được kỳ vọng của hắn ta, trong lời nói thậm chí còn mang theo một tia tha thiết.

Có lẽ là ánh mắt yếu ớt nhưng tha thiết từ trên cao nhìn xuống, đè nặng ngàn cân, Khanh Chu Tuyết không thể trốn tránh, tay nàng khẽ động, khó khăn nâng lên.

Nàng hướng ánh mắt về phía thanh trường kiếm kia.

Đầu ngón tay khẽ lướt qua lưỡi kiếm.

Che chở tông môn cùng đồng đạo, bảo vệ muôn dân trong thiên hạ --- đây là một trách nhiệm vô cùng to lớn.

Nàng có gánh vác nổi không?

Khanh Chu Tuyết không dám chắc chắn.

Nàng chậm rãi chạm vào sống kiếm lạnh lẽo, cũng đúng lúc này, bóng dáng ký ức in trên thanh bảo kiếm, như ánh sáng lướt qua, thoảng tới rất nhanh.

Trong đó là đủ loại cảnh sắc của Thái Sơ Cảnh. Nơi non xanh nước biếc, cây cỏ tươi tốt, nơi ồn ào náo nhiệt, nơi tĩnh lặng không một tiếng động.

Thậm chí là cả cảnh tượng hoang tàn khi linh lực cạn kiệt, cây cối khô héo, cỏ cây không mọc nổi --- giờ phút này đều lần lượt phản chiếu qua lưỡi kiếm vào mắt nàng.

Mười ngón tay chậm rãi siết chặt, trong khoảnh khắc này nàng nhắm chặt hai mắt.

Thanh trường kiếm lơ lửng cuối cùng được nàng nắm trong tay.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng biến mất không thấy đâu, Khanh Chu Tuyết thấy trên mũi kiếm lại phản chiếu nửa khuôn mặt mình.

Còn có một tiếng thở dài phào nhõm của chưởng môn.

***

Vân Thư Trần biết rõ Khanh Chu Tuyết lần này đến chủ phong là vì chuyện gì, ý tứ của chưởng môn như nào, trước đó cũng đã triệu tập các vị trưởng lão rồi.

Hắn trước đây đã có ý này, lần trọng thương khiến chưởng môn bỗng sinh ra cảm giác nguy cơ, không thể không sớm ngày hành động.

Khi nhắc đến việc lập Khanh Chu Tuyết làm chưởng môn đời tiếp theo, Vân Thư Trần nhịn không được tưởng tượng đến cảnh tượng nha đầu kia lạnh lùng, ngay ngắn ngồi trong điện Xuân Thu.

Khi sư huynh hỏi nàng, nàng lại là người đầu tiên lắc đầu.

Vân Thư Trần khẽ gõ đầu ngón tay, "Ta vẫn luôn biết tính tình của nàng ta, thấy người nhiều liền không thích, từ nhỏ đã là một cái hũ nút, không quan tâm đến đại sự thiên hạ. Nhất định phải trói nàng trên cái ghế kia làm gì?"

Đáng tiếc, các vị trưởng lão khác không hiểu rõ Khanh Chu Tuyết bằng sư tôn của nàng, ngược lại nhất trí cho rằng đây là điều tốt. Khanh sư điệt gặp chuyện bình tĩnh trầm ổn, tư chất hơn người, phẩm hạnh đoan chính... Chưởng môn cho rằng không có ai hoàn hảo, những điều nàng còn thiếu sót này không phải là trí mạng, ngày sau tiếp quản, rất nhanh sẽ học được.

Hôm nay Khanh Chu Tuyết cau mày trở về, có vẻ im lặng khác thường.

Nàng chưa đi được mấy bước, thậm chí còn chưa xuống chủ phong, đã gặp Lâm Tầm Chân trên đường.

Lâm Tầm Chân ôn hòa cười cười, "Chúc mừng."

Khanh Chu Tuyết có chút trầm mặc, nàng tĩnh tâm lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Tầm Chân, kỳ thật có thể nghe ra từ câu nói nhẹ nhàng này, sư tỷ không phải thật sự vui vẻ.

Có lẽ Lâm sư tỷ luôn là người có mục tiêu rõ ràng, với tư chất trung bình khá, nàng ta đã thành công nổi bật giữa đám đông cao thủ như mây ở nội môn, cả Thái Sơ Cảnh đều biết đến tên nàng, gian khổ trong đó, chỉ có bản thân mới biết.

Ban đầu, nàng ta tự nguyện hỗ trợ chưởng môn, cũng là vì cho rằng bản thân không có thiên phú tu kiếm, nhưng dù sao cũng ôm một tia hy vọng, muốn để người nhìn thấy tài năng của mình.

Khanh Chu Tuyết thì chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng chẳng tốn nhiều tâm tư như vậy, một đường an an ổn ổn tu đạo.

Chưởng môn chung quy vẫn thiên về kiếm tu hơn, không phá lệ.

Lâm Tầm Chân không oán trách, lúc đó hy vọng cũng không lớn lắm, chỉ là đã từng ôm ấp, khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Khanh Chu Tuyết không biết an ủi người khác, huống chi lời an ủi này từ miệng mình nói ra, càng khiến người ta thêm xấu hổ.

Nàng miễn cưỡng trò chuyện với nàng ta vài câu khác, hai người liền ăn ý cáo từ.

Cuối cùng cũng bay về Hạc Y Phong.

Cũng chỉ có nơi này mới khiến Khanh Chu Tuyết thật sự thả lỏng.

"Trở về rồi." Vân Thư Trần lúc này đã tỉnh, đang ngồi trong đình xem kinh thư, thấy đồ đệ đi về phía mình, liền đưa tay vuốt phẳng lông mày Khanh Chu Tuyết, trêu ghẹo, "Ngươi vẫn không chịu nổi áp lực của lão già kia sao."

"Bản tọa lúc đó đã thay ngươi ngăn cản rồi ---" Vân Thư Trần giả vờ tiếc nuối, "Không ngăn được."

Khanh Chu Tuyết thấy sư tôn vẫn còn đang nói cười với mình, nàng cũng cố gắng để bản thân thoải mái hơn một chút, "Như vậy cũng tốt. Nếu ta làm chưởng môn, sư tôn liền lên thêm một bối*."

(Bối: Chỉ thứ bậc trong gia đình hoặc môn phái. Khi Khanh Chu Tuyết trở thành chưởng môn, sư tôn của nàng sẽ được xem là thuộc bối trên, cao hơn một bậc trong hệ thống thứ bậc của môn phái.)

"Ừm, nghe có vẻ già hơn rồi."

"..."

"Đúng rồi." Khanh Chu Tuyết rót trà bên cạnh, nhíu mày hỏi, "Chưởng môn lần này dưỡng thương, sao nhiều ngày trôi qua rồi mà vẫn không thấy đỡ hơn?"

Sắc mặt Vân Thư Trần cũng trầm xuống.

Nàng khẽ thở dài: "Khoảng thời gian này bận rộn tu sửa kết giới, năm đó kết giới của Thái Sơ Cảnh là do hắn ta bố trí, không có thời gian bế quan, còn phải làm việc liên tục. Kéo dài đến bây giờ, không phải cũng thành ra như thế này sao."

Cổ tay Khanh Chu Tuyết bị giữ lại, Vân Thư Trần nắm lấy tay nàng, nghiêm túc dặn dò, "Ngươi sau này làm chưởng môn, đừng có quá có trách nhiệm. Nếu mệt mỏi, hoặc bị dồn ép đến mức không có thời gian tu hành, nhất định phải lấy bản thân làm trọng."

Khanh Chu Tuyết cũng nghiêm túc hỏi, "Vậy một đống công việc của tông môn, phải làm thế nào mới tốt?"

"Trưởng lão cũng không phải người chết, phải thúc ép một chút. Ngươi không thể quá ôn hòa." Vân Thư Trần cúi đầu nhấp một ngụm trà, dạy nàng cách quản lý tông môn hoàn toàn khác, "Ví dụ như vị Việt mỹ nhân ở Hoàng Chung Phong kia, chắc là ỷ vào chưởng môn nhân từ, không phạt bổng lộc của nàng ta, mới dám ngông cuồng như vậy."

Khanh Chu Tuyết gật đầu ghi nhớ: "... Vậy sau này ta có thể cắt bổng lộc của Việt sư thúc sao?"

"Nếu nàng ta lơ là công việc, đương nhiên có thể."

"Thôi vậy." Khanh Chu Tuyết nói đùa, "Nếu thực sự không thể giải quyết ổn thỏa, ta sẽ bế quan trốn việc, việc lớn việc nhỏ, đều giao cho sư tôn hết."

Vân Thư Trần đang định đứng dậy, nghe vậy, một ngón tay liền điểm lên mi tâm nàng, khiến đầu nàng ngửa ra sau một chút.

"Cũng uổng công Chung trưởng lão khen ngươi hiếu thuận chu đáo, thật sự là mắt mù rồi."

Khanh Chu Tuyết ôm trán thầm nghĩ, lời này của Chung trưởng lão, có lẽ là... So với đồ đệ của ông ta là Nguyễn Minh Châu mà nói, vậy cũng không tính là thiên vị.

Nàng đang nghĩ như vậy, trên đỉnh trời bỗng nhiên có thứ gì đó sáng lên trong nháy mắt. Tiếp theo đó là một trận mưa màu đen ào ào đổ xuống.

Thân ảnh Vân Thư Trần biến mất, khi xuất hiện lần nữa, đã ở phía xa nơi hỗn loạn.

Khanh Chu Tuyết lui về phía sau vài bước, nhìn thấy trên đất Hạc Y Phong bị đập ra mấy cái hố nhỏ.

Hai sư đồ kinh ngạc nhìn nhau.

Chờ đến khi động tĩnh lắng xuống, Khanh Chu Tuyết nắm chặt kiếm, cẩn thận bước tới, dùng kiếm khẽ gạt đống đen sì dưới đất.

Thì ra là xác chim bị sét đánh.

"Vừa rồi trên đỉnh đầu hình như có một tia sét." Vân Thư Trần nhìn trời quang mây tạnh, không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là dị tượng gì vậy?"

Dị tượng.

Trong lòng Khanh Chu Tuyết lạnh đi, Thiên Đạo đã càng ngày càng hỗn loạn vô tự rồi sao.

Nàng dọn dẹp thi thể, tất cả đều làm thức ăn cho A Cẩm, no đến mức bụng mèo tròn vo.

Vân Thư Trần thấy mặt đất không được đẹp mắt lắm, bèn vươn tay nâng lên, đất lại trở nên bằng phẳng.

Tuy chỉ là một chuyện nhỏ.

Khanh Chu Tuyết vừa mới thả lỏng một chút, lại không thể không căng thẳng trở lại.

Đợi đến lần sau gặp lại Thái Thượng Vong Tình, nàng ta cũng nhắc nhở, "Tốc độ của ngươi có lẽ phải nhanh hơn một chút."

Khanh Chu Tuyết tu luyện Vô Tình Đạo thuận buồm xuôi gió, hẳn là thiên tính thích hợp với loại công pháp này, đã đủ nhanh rồi.

Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ bắt đầu tu luyện chương cuối cùng, cũng là phần then chốt nhất, Vong Tình Chi Đạo. Khanh Chu Tuyết khép hờ quyển sách, nhìn nữ nhân đối diện, không khỏi hỏi, "Năm đó người giết chết đồ đệ của mình, chẳng lẽ không có một chút áy náy nào sao?"

Thái Thượng Vong Tình trầm ngâm một lát rồi nói, "Có lẽ là có. Nhưng kiếp này đã qua quá lâu rồi, cũng không nhớ rõ lắm. Tư tình là tư vị gì, ta cũng không nhớ rõ nữa. Duy chỉ có một điều còn nhớ được... Là Chỉ Yên, tên của nàng là do ta đặt."

Khanh Chu Tuyết nghe vậy, lặng lẽ nhìn nữ nhân kia, bỗng nhiên có chút thương hại nàng ta.

Bởi vì trước đây nàng cũng như vậy, sống trống rỗng, tuy ở trần thế nhưng dưới chân lại không chạm đất.

Mà ít ra kiếp này nàng đã từng thật sự hiểu được một lần, cũng đã từng có được một lần.

Ba chữ Vân Thư Trần, một mảng màu sắc tươi sáng, như ngọn đuốc thiêu đốt trong cả cuộc đời nàng, cả thế giới đều ấm áp đỏ rực.

Khanh Chu Tuyết có thể nắm giữ ngọn lửa này, không hối tiếc bước vào màn đêm dài đằng đẵng của phần đời còn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play