Giờ khắc này, gió ngừng thổi.
Ngọn lửa bập bùng.
Ánh sáng trong mắt Khanh Chu Tuyết càng thêm rực rỡ, hào quang loé lên trong phút chốc, xua tan màn đêm đen kịt. Nàng giật mình, sợ thu hút kẻ địch, liền dùng lòng bàn tay nâng niu nắm tro tàn, khẽ che bớt ánh sáng, đặt xuống đất, lấy ít gỗ ẩm che đi một nửa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, "... Sư tôn."
Vân Thư Trần mơ màng nhìn nàng một cái, trở mình. Khanh Chu Tuyết lấy một cây gậy, quấn vải vào đầu rồi châm lửa, khẽ đưa ngọn lửa lại gần.
Vân Thư Trần thả lỏng hơn nhiều, cái lạnh bị xua đuổi từng chút một, ánh lửa ấm áp, soi rọi xuống khiến gương mặt nàng ửng hồng. Ban đêm không có gió, nhưng sương mù dày đặc, vì vậy ngọn lửa cháy rất nhỏ, âm ỉ cháy mãi, phải cẩn thận trông nom mới không bị tắt hẳn.
Đây là đêm nàng và Khanh Chu Tuyết ngủ ngon nhất.
Cũng vào ngày này, quả đã hái hết sạch. Nguồn thức ăn cuối cùng cũng bị cắt đứt.
Mấy hôm trước, vỏ trứng bị vứt trên bãi cỏ, không ngờ lại thu hút hai con chim sẻ. Sáng sớm tinh mơ, chúng đã lao xuống mổ người, kêu những tiếng kêu thê lương từ trên không trung.
May mà Khanh Chu Tuyết ngủ không sâu giấc, nàng nghiêng đầu né tránh, chiếc mỏ nhọn suýt nữa mổ trúng mắt. Nàng không nhìn rõ, liền vớ lấy một hòn đá ném tới, ngắm rất chuẩn, một bóng dáng xám xịt rơi thẳng, đập xuống đất.
Khanh Chu Tuyết sững sờ tại chỗ, nàng đưa tay lên, từ từ dụi mắt, nghi ngờ con chim này rơi ra từ trong giấc mơ.
Nàng vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.
Con chim còn lại vẫn trung thành, lượn vòng trên không trung kêu gào thảm thiết hơn.
Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm, mắt không rời, lúc này không rảnh để cảm thán tình cảm chân thật giữa loài chim, bèn ném thêm một hòn đá nữa, vội vàng cho chúng được phu thê đoàn tụ.
Nàng bước nhanh đến, run rẩy nhặt lên hai con chim. Tuy không được béo tốt lắm, lông xù lên, người gầy guộc, nhưng nàng không kịp chê, vội vàng vặt lông rồi cắm lên đống lửa nướng.
Vân Thư Trần mơ màng ngồi dậy, người còn chưa tỉnh hẳn, đã bị mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi. Nàng hít một hơi, cứ ngỡ mình sắp lìa đời, nên mới sinh ra ảo giác tốt đẹp như vậy.
Cho đến khi một cái chân chim nhỏ xíu chạm vào môi nàng.
Vân Thư Trần dựa vào người Khanh Chu Tuyết, mặc cho nàng ta lúc có lúc không xé thịt đút cho mình. Nàng thực sự quá đói, đến khi ăn hết một con rưỡi mới chợt nhận ra đồ nhi chưa ăn miếng nào.
Nàng giữ tay Khanh Chu Tuyết lại, "Ngươi cũng ăn một chút đi."
Khanh Chu Tuyết lại kiểm tra vết thương của nàng, thấy lành rất chậm, "Ta không đói."
Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được sư tôn, đành qua loa ăn nốt chỗ còn lại.
Trên mặt đất vương vãi xương vụn cùng lông chim.
Còn bữa ăn tiếp theo thì chưa biết ở nơi nào.
Chờ đến khi vết thương của sư tôn khá hơn một chút, nàng liền dự định chuyển dần về phía có ánh sáng bên ngoài.
Khanh Chu Tuyết nhìn tình hình này, xem ra còn phải gắng gượng thêm vài ngày nữa. Nàng đành phải bận rộn mỗi ngày, không ngừng tìm kiếm xung quanh, dù chỉ nhặt được một ít hạt dại lấp đầy bụng cũng còn hơn không.
Các nàng hẳn là vẫn còn ở ven rìa phiến đá nổi, mỗi sáng sớm hoặc chiều tối ánh sáng xiên vào, thỉnh thoảng chiếu rọi nơi đây. Ở khu vực tương ứng bên dưới phiến đá nổi, phỏng chừng là tối đen như mực cả ngày lẫn đêm.
Nếu không có ánh sáng, sẽ không có hoa quả cây cối, động vật cũng ít.
May mà là ven rìa phiến đá nổi, nàng còn có thể tìm thấy một tia sinh cơ.
Cứ như vậy miễn cưỡng gắng gượng thêm vài ngày, Vân Thư Trần đi lại đã không còn làm rách vết thương, nhưng quá yếu ớt nên không đi xa được.
Mỗi ngày đồ ăn vào bụng căn bản không đủ để khôi phục tinh lực, càng không đủ để vết thương sâu kia mau chóng lành lại.
Khanh Chu Tuyết ngày ngày lật đi lật lại mảnh vải trên eo nàng, nhưng vẫn không có tiến triển gì, biến hóa cực kỳ nhỏ.
Nhìn cảnh mấy ngày nay dựa vào hai con chim mà sống sót, giờ lại bắt đầu rơi vào cảnh khốn cùng.
Khanh Chu Tuyết bắt đầu lo lắng, nàng đã lục tung hết hạt dại có thể ăn, hang động khả nghi xung quanh, cho đến khi cùng đường, không tìm thấy bất cứ thứ gì nữa.
Nàng bắt đầu nhìn chằm chằm vào những con cá trong nước, ngẩn người ra. Làm sao để bắt cá đây? Dùng gậy đánh thử rồi, nhưng đánh không trúng. Dùng tay bắt thử rồi, kết quả là người ướt sũng, chật vật không thôi, lại chẳng sờ được con nào. Đàn cá này không lớn, chỉ to bằng ngón tay cái, toàn thân phủ đầy vảy trơn trượt, Khanh Chu Tuyết chỉ có thể nhìn chúng bơi lội.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy những kinh văn đạo pháp mà mình thường ngày tụng niệm chẳng có ích gì. Lúc no đủ thì mọi thứ đều tốt đẹp, đến khi thực sự gặp phải tình cảnh cấp bách, thì lại chẳng làm gì được một con cá.
Mấy ngày nay tinh thần cứ ủ rũ, lại gặp nhiều chuyện không như ý, cảm giác tự ghét bỏ bản thân bỗng nhiên ập đến... Nếu không phải vì nàng, hồi nhỏ đã không có nhiều người chết như vậy; nếu không phải vì nàng, ngọn núi của sư tôn cũng sẽ không bị sét đánh, cũng không cần phải gánh chịu mấy đạo thiên lôi kia; càng sẽ không có cảnh khốn khó ngày hôm nay, lưu lạc nơi hoang dã, sống cuộc sống nay đây mai đó.
Khanh Chu Tuyết cố gắng không nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, nhưng nàng chỉ có thể quanh quẩn với những chuyện cũ. Thế nhưng càng nghĩ càng thấy...
Nói gì mà cơ duyên.
Nếu không có nàng, sư tôn rõ ràng sẽ sống tốt hơn. Những người khác... Cũng sẽ sống tốt hơn.
Vân Thư Trần phần lớn thời gian đều ở trong trạng thái ngủ say để tiết kiệm sức lực, nhưng nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy vài lần, phát hiện Khanh Chu Tuyết vẫn ngồi bên bờ nước không hề nhúc nhích, nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng tựa như bức tượng điêu khắc tĩnh lặng.
Khanh Chu Tuyết hiếm khi rơi vào ngõ cụt trong suy nghĩ, nhất thời không thoát ra được. Nàng cụp mi xuống, im lặng hồi lâu, khẽ hỏi, "... Sư tôn, người nhặt ta về, có từng hối hận không?"
Vân Thư Trần đột nhiên mở mắt, nàng quay đầu nhìn đồ nhi.
Khanh Chu Tuyết nắm chặt tay áo, "Nếu trời đất không dung, ta vốn không nên tồn tại, năm đó ta... Nếu chết dưới thiên lôi, người... Người... Sẽ thanh tịnh hơn rất nhiều."
Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng như làn gió đêm tan biến trong không trung.
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, dứt khoát chuyển chủ đề, "Thay vì ở đây suy nghĩ lung tung, Khanh nhi chi bằng nghĩ cách bắt cá đi, thật sự đói bụng quá, chẳng còn sức mà nói."
Nỗi buồn của Khanh Chu Tuyết bị nàng cắt ngang, nàng ta ngẩn người ra một lúc, gật đầu, rồi lại tiến gần về phía bờ sông.
Tiếng nước chảy ào ào vọng lại, nhưng Vân Thư Trần không ngủ, nàng lại mở mắt nhìn theo bóng lưng Khanh nhi.
Chỉ có nha đầu đó mới thật sự ngây thơ, trong lòng nàng sư tôn tốt đẹp muôn phần, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó.
Nhưng trên đời này làm gì có người tốt nào, lại tự nhiên rước thêm một đứa nhỏ phiền phức về nuôi.
Vân Thư Trần không có lòng từ bi dư thừa đó, ít nhất là lúc ban đầu đúng là như vậy. Nàng chỉ là... Vì cơ duyên có thể có, vì vị lão tổ kia của Lưu Vân tiên tông.
Về bản chất, nàng và những kẻ bên ngoài dòm ngó Kiếm Hồn kia chẳng khác gì nhau. Chỉ là thủ đoạn ôn hòa hơn một chút, trước tiên dọa sẽ vứt bỏ, sau đó từ từ đối xử tốt với nàng.
Chút áy náy này chẳng đáng là bao, cuối cùng cũng bị nàng chôn sâu trong lòng.
Tuy nhiên, chuyện này, nàng đương nhiên cũng... Không muốn nói ra. Vân Thư Trần lại nghĩ, tự giễu cười cười, cũng không biết mình còn chống đỡ được bao nhiêu năm nữa, vậy mà còn đang nghĩ đến việc giữ lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng nàng?
Chỉ còn lại một tiếng thở dài khe khẽ.
Quả nhiên là chấp niệm quá nặng.
Lần trước ăn thừa con chim, còn sót lại mấy cái lông dính chút máu thịt, sợ sinh mùi hôi nên bị ném ra xa.
Khanh Chu Tuyết đi dọc bờ nước qua lại, vô tình liếc thấy hai con chim chết không toàn thây.