Vân Thư Trần lấy xuống bức thư cuối cùng mà con chim nhỏ ngậm, còn chưa kịp xem, nàng búng tay một cái, bóng chim lập tức tan biến.
Nàng lạnh nhạt đứng trước Già La Điện, nhìn làn khói dày đặc bốc lên xung quanh, gần như sắp nuốt chửng tòa cung điện sừng sững ở tận cùng Ma vực này.
Bên cạnh Vân Thư Trần là Phạm Âm, phía sau là một đám người ngựa đông nghịt, đang từng đợt dâng lên, cố gắng phá vỡ lớp cấm chế cuối cùng của điện Già La.
Phạm Âm xuất thân là thuộc hạ của Úc Ly, những năm qua, nàng ta ra sức mua chuộc thế lực cho mình, vỗ béo vây cánh.
Vân Thư Trần chỉ cho nàng ta một hướng đi lớn, còn rất nhiều chi tiết đều do nàng ta tự nắm bắt.
Kết quả là nha đầu này hoàn thành khá tốt, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cũng có thể cùng Úc Ly địa vị ngang bằng.
Lẽ ra, không thể suôn sẻ như vậy.
Vân Thư Trần chỉ là phỏng đoán, Đường Vô Nguyệt vì chuyện giết chết con mèo năm xưa, trong thâm tâm không hề tin tưởng Úc Ly.
Nữ nhân kia cũng rất đa nghi.
Lúc này nếu có người thứ hai hoàn toàn trong sạch có thể dùng, ả ta tuyệt đối sẽ phân chia bớt quyền điều động ma binh của Úc Ly, chút lợi ích này sẽ rơi vào đầu Phạm Âm.
Một mình Phạm Âm quả thật không làm nên chuyện, nhưng do nhiều năm cai trị tàn bạo, bề ngoài mọi người thuận theo nhưng trong lòng ly tán thì không ít, vốn đã có xu hướng tạo phản, chỉ là ngại tu vi của quân vương cao thâm, thủ đoạn tàn độc, nên vẫn không dám nổi sóng.
Người sống sót của dòng dõi này, chính là cọng rơm cuối cùng đè bẹp Già La Điện.
Có điều ---
"Không phải nói đợi thêm vài ngày nữa, vì sao lại chọn hôm nay?" Vân Thư Trần khẽ nhíu mày, nàng không thể không ở lại đây, nhìn chằm chằm.
Lần này e là hoàn toàn bỏ lỡ đại hội Vấn Tiên.
Khanh Chu Tuyết đang ở tại Lưu Vân tiên tông, nàng cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Nhưng trận chiến này cấp bách, tu vi của Đường Vô Nguyệt không chênh lệch nhiều với mình, nàng thật sự không có tinh lực phân ra một con chim nhỏ để bảo vệ đồ nhi nữa.
"Gần đây nàng ta bỗng nhiên nhiều lần thử ta, sau đó... Hình như Úc Ly cũng biết được chút tin tức, đã nói gì đó với nàng. Hôm qua Đường Vô Nguyệt triệu hồi ta về Già La Điện."
Phạm Âm ngước mắt lên, thấp giọng nói, "Chuyến này chính là Hồng Môn Yến*. Di mẫu, nếu ta không liều mình một phen, e là lần này khó mà thoát được."
(Hồng Môn Yến: Ám chỉ một bữa tiệc đầy nguy hiểm, có thể dẫn đến cái chết.)
Vân Thư Trần như có điều suy nghĩ đánh giá nàng, bỗng nhiên cười cười: "Trước kia ngươi không phải không sợ chết sao?"
Đôi mắt ấy nhiều năm trước vẫn còn thuần khiết, chỉ ẩn chứa một lòng huyết khí báo thù.
Hiện giờ, nha đầu này từng bước ép sát Đường Vô Nguyệt, từng bước tiến gần đến ngôi vị Quân thượng, những ngày tháng nắm quyền, những ngày tháng cẩm y ngọc thực... Dường như có thứ gì đó trong nàng phá đất chui ra, đuôi lông mày khóe mắt đều nhuốm một vẻ áp chế nhưng lại muốn bùng nổ.
Đó là chút dã tâm được che giấu kỹ lưỡng.
Nàng không muốn chết.
Nàng muốn ngồi lên vị trí kia. Thậm chí có một ngày, nàng cũng có thể coi Vân Thư Trần là cái gai trong mắt.
Điểm này thật không tốt lắm.
Vân Thư Trần càng nhíu mày, nàng thà chọn người mềm yếu nghe lời một chút.
Nhưng bây giờ nàng phải ra tay, dù sao cũng đã đến nước này rồi.
Nghe vậy, Phạm Âm vội vàng cúi đầu, "Di mẫu, ta không có ý gì khác. Chỉ là sợ phụ lòng di mẫu dạy bảo."
Vân Thư Trần gật đầu, "Người của Úc Ly đâu?"
Phạm Âm đáp, "Không còn nhiều, lúc này chắc đều ở trong điện."
"Tu vi của nàng rất cao, lát nữa vào trong, ngươi chớ có hành động thiếu suy nghĩ."
"Vâng."
Chờ đến khi bên ngoài kẻ chết thì chết, người bị thương thì bị thương, tiếng động chìm vào trong tro bụi, hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cửa Già La Điện lại tự động mở ra. Vân Thư Trần chỉ mang theo một mình Phạm Âm, chậm rãi thong dong bước vào.
Đây đúng là lần đầu tiên ngẩng đầu bước vào.
Lần trước là cúi đầu đi vào, lần trước nữa thậm chí là quỳ gối đi vào.
Vân Thư Trần không nhìn nữ nhân ngồi trên vương tọa, ánh mắt đầu tiên của nàng, ngược lại là nhìn về phía bức phù điêu Nữ Oa đầu người mình rắn xinh đẹp mà yêu dị sau vương tọa.
"Ngươi cuối cùng cũng đã trở lại."
Đường Vô Nguyệt cười lạnh một tiếng, nàng chống cằm tựa vào một bên, tay kia vuốt ve đầu gối, khinh miệt nói, "Ngươi cho rằng giết vài tên tạp chủng bên ngoài, lại đốt một cái Già La Điện, là có thể làm nên sóng gió gì sao?"
Nàng ta lại liếc mắt nhìn Phạm Âm: "Xem ra là chó nuôi không quen."
"Tỷ muội một nhà, hà cớ phải nói lời khó nghe như vậy."
Vân Thư Trần thản nhiên cười, "Ngươi trách ta là được, ta có lẽ thật sự không biết đó là nữ nhi bảo bối duy nhất của ngươi."
Lời này như đâm thẳng vào tim Đường Vô Nguyệt, trong nháy mắt, Vân Thư Trần liền cảm thấy một luồng chưởng phong đánh úp về phía mặt, ngón tay nàng khẽ động, trong tích tắc đã lùi về sau mấy trượng.
Lúc vạt áo dừng lại, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc quạt xếp, mở ra, vừa vặn đỡ được chiêu này của Đường Vô Nguyệt.
Vân Thư Trần nhếch mép cười, "Biểu muội ngồi trên ngai vị này lâu như vậy, có phải đã quên mất một số quy củ rồi không? Hửm?"
Trong Ma vực, từ trước đến nay luôn lấy thực lực để nói chuyện, có một quy tắc bất thành văn --- nếu có người dám đơn đấu thắng được vị Quân chủ hiện tại, đồng thời thay thế vị trí đó, dưới sự chứng kiến của mọi người, sẽ được cung kính thừa nhận là tân chủ.
Đây cũng chính là lý do vì sao, các đời Thiếu quân đều được chọn từ những hài tử có tư chất tu hành tốt nhất --- nếu không thì căn bản không giữ nổi quân vị.
Khi Đường Già Nhược còn sống, là người có tu vi cao nhất Ma vực, sau khi nàng chết, Đường Già Diệp liền trở thành trụ cột, thuận lý thành chương tiếp quản Già La điện.
Kể cả Đường Vô Nguyệt, tuy Vân Thư Trần không thích nàng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu luận về thực lực, nàng là người xuất sắc nhất nơi này, trấn giữ ở đây không bị người ngoài xâm phạm, quả nhiên là xứng đáng.
Ừm, ít nhất trước khi mình trở về thì đúng là như vậy.
Đường Vô Nguyệt nghe vậy, hơi nheo mắt lại: "Kẻ tu đạo, không có tư cách này."
Vân Thư Trần cũng cười lạnh một tiếng, nàng chuyển ánh mắt sang phía Úc Ly đang chuẩn bị bảo vệ chủ nhân bất cứ lúc nào, nhướn mày nói: "Không xứng sao?"
Úc Ly ngẩn người ra một lúc.
Trong lòng Úc Ly, hậu nhân của Nữ quân đời đầu, chỉ cần có đủ thực lực, tự nhiên có tư cách tranh đấu.
Mà khi Vân Thư Trần đưa ra yêu cầu này, Đường Vô Nguyệt không thể từ chối, ngôi vị Quân chủ rơi vào thời kỳ biến động, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Úc Ly cùng với tàn quân còn lại dừng bước, tĩnh quan kỳ biến*, tự động nhường ra một vòng tròn cho hai người họ.
(Tĩnh quan kỳ biến: Im lặng quan sát sự biến đổi.)
Vân Thư Trần thu hồi ánh mắt, nàng biết ả ta sẽ không ra tay nữa, nàng quay đầu nhìn lại bức phù điêu tượng thần sau lưng Đường Vô Nguyệt. Người kia dường như cũng lập tức bình tĩnh lại, cảnh giác đánh giá nàng.