Vân Thư Trần lấy xuống bức thư cuối cùng mà con chim nhỏ ngậm, còn chưa kịp xem, nàng búng tay một cái, bóng chim lập tức tan biến.

Nàng lạnh nhạt đứng trước Già La Điện, nhìn làn khói dày đặc bốc lên xung quanh, gần như sắp nuốt chửng tòa cung điện sừng sững ở tận cùng Ma vực này.

Bên cạnh Vân Thư Trần là Phạm Âm, phía sau là một đám người ngựa đông nghịt, đang từng đợt dâng lên, cố gắng phá vỡ lớp cấm chế cuối cùng của điện Già La.

Phạm Âm xuất thân là thuộc hạ của Úc Ly, những năm qua, nàng ta ra sức mua chuộc thế lực cho mình, vỗ béo vây cánh.

Vân Thư Trần chỉ cho nàng ta một hướng đi lớn, còn rất nhiều chi tiết đều do nàng ta tự nắm bắt.

Kết quả là nha đầu này hoàn thành khá tốt, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cũng có thể cùng Úc Ly địa vị ngang bằng.

Lẽ ra, không thể suôn sẻ như vậy.

Vân Thư Trần chỉ là phỏng đoán, Đường Vô Nguyệt vì chuyện giết chết con mèo năm xưa, trong thâm tâm không hề tin tưởng Úc Ly.

Nữ nhân kia cũng rất đa nghi.

Lúc này nếu có người thứ hai hoàn toàn trong sạch có thể dùng, ả ta tuyệt đối sẽ phân chia bớt quyền điều động ma binh của Úc Ly, chút lợi ích này sẽ rơi vào đầu Phạm Âm.

Một mình Phạm Âm quả thật không làm nên chuyện, nhưng do nhiều năm cai trị tàn bạo, bề ngoài mọi người thuận theo nhưng trong lòng ly tán thì không ít, vốn đã có xu hướng tạo phản, chỉ là ngại tu vi của quân vương cao thâm, thủ đoạn tàn độc, nên vẫn không dám nổi sóng.

Người sống sót của dòng dõi này, chính là cọng rơm cuối cùng đè bẹp Già La Điện.

Có điều ---

"Không phải nói đợi thêm vài ngày nữa, vì sao lại chọn hôm nay?" Vân Thư Trần khẽ nhíu mày, nàng không thể không ở lại đây, nhìn chằm chằm.

Lần này e là hoàn toàn bỏ lỡ đại hội Vấn Tiên.

Khanh Chu Tuyết đang ở tại Lưu Vân tiên tông, nàng cũng không thể hoàn toàn yên tâm.

Nhưng trận chiến này cấp bách, tu vi của Đường Vô Nguyệt không chênh lệch nhiều với mình, nàng thật sự không có tinh lực phân ra một con chim nhỏ để bảo vệ đồ nhi nữa.

"Gần đây nàng ta bỗng nhiên nhiều lần thử ta, sau đó... Hình như Úc Ly cũng biết được chút tin tức, đã nói gì đó với nàng. Hôm qua Đường Vô Nguyệt triệu hồi ta về Già La Điện."

Phạm Âm ngước mắt lên, thấp giọng nói, "Chuyến này chính là Hồng Môn Yến*. Di mẫu, nếu ta không liều mình một phen, e là lần này khó mà thoát được."

(Hồng Môn Yến: Ám chỉ một bữa tiệc đầy nguy hiểm, có thể dẫn đến cái chết.)

Vân Thư Trần như có điều suy nghĩ đánh giá nàng, bỗng nhiên cười cười: "Trước kia ngươi không phải không sợ chết sao?"

Đôi mắt ấy nhiều năm trước vẫn còn thuần khiết, chỉ ẩn chứa một lòng huyết khí báo thù.

Hiện giờ, nha đầu này từng bước ép sát Đường Vô Nguyệt, từng bước tiến gần đến ngôi vị Quân thượng, những ngày tháng nắm quyền, những ngày tháng cẩm y ngọc thực... Dường như có thứ gì đó trong nàng phá đất chui ra, đuôi lông mày khóe mắt đều nhuốm một vẻ áp chế nhưng lại muốn bùng nổ.

Đó là chút dã tâm được che giấu kỹ lưỡng.

Nàng không muốn chết.

Nàng muốn ngồi lên vị trí kia. Thậm chí có một ngày, nàng cũng có thể coi Vân Thư Trần là cái gai trong mắt.

Điểm này thật không tốt lắm.

Vân Thư Trần càng nhíu mày, nàng thà chọn người mềm yếu nghe lời một chút.

Nhưng bây giờ nàng phải ra tay, dù sao cũng đã đến nước này rồi.

Nghe vậy, Phạm Âm vội vàng cúi đầu, "Di mẫu, ta không có ý gì khác. Chỉ là sợ phụ lòng di mẫu dạy bảo."

Vân Thư Trần gật đầu, "Người của Úc Ly đâu?"

Phạm Âm đáp, "Không còn nhiều, lúc này chắc đều ở trong điện."

"Tu vi của nàng rất cao, lát nữa vào trong, ngươi chớ có hành động thiếu suy nghĩ."

"Vâng."

Chờ đến khi bên ngoài kẻ chết thì chết, người bị thương thì bị thương, tiếng động chìm vào trong tro bụi, hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cửa Già La Điện lại tự động mở ra. Vân Thư Trần chỉ mang theo một mình Phạm Âm, chậm rãi thong dong bước vào.

Đây đúng là lần đầu tiên ngẩng đầu bước vào.

Lần trước là cúi đầu đi vào, lần trước nữa thậm chí là quỳ gối đi vào.

Vân Thư Trần không nhìn nữ nhân ngồi trên vương tọa, ánh mắt đầu tiên của nàng, ngược lại là nhìn về phía bức phù điêu Nữ Oa đầu người mình rắn xinh đẹp mà yêu dị sau vương tọa.

"Ngươi cuối cùng cũng đã trở lại."

Đường Vô Nguyệt cười lạnh một tiếng, nàng chống cằm tựa vào một bên, tay kia vuốt ve đầu gối, khinh miệt nói, "Ngươi cho rằng giết vài tên tạp chủng bên ngoài, lại đốt một cái Già La Điện, là có thể làm nên sóng gió gì sao?"

Nàng ta lại liếc mắt nhìn Phạm Âm: "Xem ra là chó nuôi không quen."

"Tỷ muội một nhà, hà cớ phải nói lời khó nghe như vậy."

Vân Thư Trần thản nhiên cười, "Ngươi trách ta là được, ta có lẽ thật sự không biết đó là nữ nhi bảo bối duy nhất của ngươi."

Lời này như đâm thẳng vào tim Đường Vô Nguyệt, trong nháy mắt, Vân Thư Trần liền cảm thấy một luồng chưởng phong đánh úp về phía mặt, ngón tay nàng khẽ động, trong tích tắc đã lùi về sau mấy trượng.

Lúc vạt áo dừng lại, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một chiếc quạt xếp, mở ra, vừa vặn đỡ được chiêu này của Đường Vô Nguyệt.

Vân Thư Trần nhếch mép cười, "Biểu muội ngồi trên ngai vị này lâu như vậy, có phải đã quên mất một số quy củ rồi không? Hửm?"

Trong Ma vực, từ trước đến nay luôn lấy thực lực để nói chuyện, có một quy tắc bất thành văn --- nếu có người dám đơn đấu thắng được vị Quân chủ hiện tại, đồng thời thay thế vị trí đó, dưới sự chứng kiến của mọi người, sẽ được cung kính thừa nhận là tân chủ.

Đây cũng chính là lý do vì sao, các đời Thiếu quân đều được chọn từ những hài tử có tư chất tu hành tốt nhất --- nếu không thì căn bản không giữ nổi quân vị.

Khi Đường Già Nhược còn sống, là người có tu vi cao nhất Ma vực, sau khi nàng chết, Đường Già Diệp liền trở thành trụ cột, thuận lý thành chương tiếp quản Già La điện.

Kể cả Đường Vô Nguyệt, tuy Vân Thư Trần không thích nàng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu luận về thực lực, nàng là người xuất sắc nhất nơi này, trấn giữ ở đây không bị người ngoài xâm phạm, quả nhiên là xứng đáng.

Ừm, ít nhất trước khi mình trở về thì đúng là như vậy.

Đường Vô Nguyệt nghe vậy, hơi nheo mắt lại: "Kẻ tu đạo, không có tư cách này."

Vân Thư Trần cũng cười lạnh một tiếng, nàng chuyển ánh mắt sang phía Úc Ly đang chuẩn bị bảo vệ chủ nhân bất cứ lúc nào, nhướn mày nói: "Không xứng sao?"

Úc Ly ngẩn người ra một lúc.

Trong lòng Úc Ly, hậu nhân của Nữ quân đời đầu, chỉ cần có đủ thực lực, tự nhiên có tư cách tranh đấu.

Mà khi Vân Thư Trần đưa ra yêu cầu này, Đường Vô Nguyệt không thể từ chối, ngôi vị Quân chủ rơi vào thời kỳ biến động, ai thắng ai thua còn chưa biết.

Úc Ly cùng với tàn quân còn lại dừng bước, tĩnh quan kỳ biến*, tự động nhường ra một vòng tròn cho hai người họ.

(Tĩnh quan kỳ biến: Im lặng quan sát sự biến đổi.)

Vân Thư Trần thu hồi ánh mắt, nàng biết ả ta sẽ không ra tay nữa, nàng quay đầu nhìn lại bức phù điêu tượng thần sau lưng Đường Vô Nguyệt. Người kia dường như cũng lập tức bình tĩnh lại, cảnh giác đánh giá nàng.

Tâm tình lúc này lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Giống như lần báo thù nhiều năm trước, khi đó là vì sư nương, lần này là vì chính mình, nhưng nàng vẫn không có cảm giác hả hê khi đại thù được báo.

... Phải rồi. Nhanh chóng kết thúc tất cả những tranh chấp này, còn có một cô nương ngốc nghếch đang mong chờ nàng trở về xem thi đấu.

Nàng nhắm mắt lại, định thần, năm điểm sáng trong lòng bàn tay lần lượt sáng lên.

Giờ phút này không có gió, mái tóc đen dài lại tự động xõa ra, tung bay sau người.

***

Trời cao mây tạnh, gió nhẹ hiu hiu.

Trước thềm trận chung kết, không khí bên ngoài lôi đài trở nên vô cùng náo nhiệt, thậm chí có người còn lén lút mở sòng bạc --- cược lớn cược nhỏ, bị các đệ tử tuần tra của Lưu Vân tiên tông khiển trách một trận, sau đó đám người kia vội vàng thu dọn.

Các đệ tử tuần tra chỉ nhìn qua loa, không hề ngạc nhiên.

Đại hội Vấn Tiên, Lưu Vân tiên tông chưa bao giờ thua.

Hầu như tất cả ngân phiếu đều đặt cược vào họ, cũng không biết sòng bạc này mở ra rốt cuộc có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, sau khi các đệ tử tuần tra rời đi, sòng bạc lại lặng lẽ được lật lại.

"Đừng nhìn nữa." Lâm Tầm Chân vỗ vai Nguyễn Minh Châu, kẻ kia đang bực bội muốn tự mình thêm một khoản vào phía Thái Sơ Cảnh, ai cũng không ngăn được.

Cuối cùng Lâm Tầm Chân lại bị nàng ấn tay viết thêm một cái, nàng đành mặc kệ nàng ta. Không lâu sau, Bạch Tô cũng cầm bút nhẹ nhàng ghi xuống một khoản.

Khanh Chu Tuyết vốn cảm thấy loại đánh cược này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nàng bỗng nhớ tới một vài đoạn ký ức rời rạc --- khi thì là thần sắc hồi tưởng của sư tôn, khẽ thở dài chỉ kém một chiêu, thỉnh thoảng cũng thoáng hiện lên khuôn mặt chưởng môn, còn có Việt sư thúc tuyên bố muốn đánh cho đám đồ tử đồ tôn kia một trận... Nàng suy nghĩ một chút, rồi để lại tên họ của mình.

Tổng cộng chỉ có bốn người mười hai chữ, trông thật cô độc. Nhưng vết mực chưa khô được ánh mặt trời chiếu vào, viền ngoài lấp lánh, vô cớ lộ ra vẻ khí thế hừng hực.

Coi như không ai dám đặt cược, tự mình đặt cược vào bản thân, tổng không tính là thua.

Cố Nhược Thủy cùng những người khác đã ở trên sân chờ sẵn, không bao lâu sau, Khanh Chu Tuyết và những người khác cũng bước lên đài.

Khanh Chu Tuyết một lần nữa trên đài, đối diện với đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo kia. Lần trước khi nhìn nhau như vậy, nàng còn sợ sấm sét, vì thế đã bỏ lỡ mất tiên cơ.

Sau đó, nàng đeo xiềng xích múa kiếm dưới trời sấm sét rất lâu, sau đó khi đột phá lại chém xuống một đạo lôi kiếp.

Lửa sấm sét gần như tôi luyện toàn thân nàng, mà khi một lần rồi lại một lần đối mặt với nỗi sợ hãi, giờ phút này chỉ còn lại tâm như nước lặng.

Khanh Chu Tuyết không còn chút gợn sóng nào, yên lặng chờ đợi trận đấu bắt đầu. Sự lạnh nhạt của nàng phần lớn thời gian luôn pha lẫn sự dịu dàng, không giống như người đối diện kia đâm thẳng vào người ta, an an tĩnh tĩnh ở đó, khí chất ôn hòa hơn rất nhiều.

Bởi vậy không ai có thể tưởng tượng được, cô nương trẻ trước mắt này từng chém vào một tia sét cuối cùng trong cửu trọng lôi kiếp.

Cố Nhược Thủy cũng không thể tưởng tượng được, nhưng nàng biết, trận chiến này với đoàn đội Khanh Chu Tuyết, nhất định sẽ gian nan hơn rất nhiều.

Một tiếng trống vang lên.

Như tiếng sấm xuân nổ vang, trên đỉnh Lưu Vân tiên tông, dần dần lan rộng, bốn phương tám hướng đều nổi lên gợn sóng.

Trận chiến quyết định của đại hội Vấn Tiên, cuối cùng cũng kéo màn lên.

Nguyễn Minh Châu vẫn luôn đứng ở vị trí đầu tiên, nàng chĩa mũi đao xuống, theo thói quen lưu lại một đường lửa trên mặt đất.

Quan Thiển Thiển cười khẽ, nàng giơ tay lên, miệng niệm một câu gì đó. Nhưng kỳ lạ là, mọi người nhất thời không nhìn thấy nàng thi pháp tạo ra dấu vết gì.

Nhưng ngay lúc này, Phượng Hoàng Hỏa kia bỗng nhiên bùng lên dữ dội, ngược lại hướng về phía Khanh Chu Tuyết mà dâng lên.

May mà nàng lui về phía sau cực kỳ nhanh chóng, mới không để tia lửa bén vào y phục của mình.

Nguyễn Minh Châu sửng sốt, đây là...

Chẳng lẽ là Phong Linh Căn?

Phong thuộc tính do Hỏa thuộc tính diễn hóa mà thành, không thuộc Ngũ Hành, cũng là một loại thuộc tính cực kỳ hiếm thấy.

Khó trách ngoại trừ Cố Nhược Thủy, trên đường này vượt ải trảm tướng mà đến, những pháp tu kia đều giấu giấu giếm giếm, hầu như chỉ dùng linh lực thuần túy để áp chế đối phương. Sau đó Cố Nhược Thủy cũng không rút kiếm, một đạo sấm sét đánh cho người ta ngất xỉu, trực tiếp ném ra khỏi lôi đài.

Bọn họ quan sát thật lâu, Lưu Vân tiên tông đều là loại phương thức chiến đấu trực tiếp dựa vào tu vi nghiền ép một cách thô bạo như vậy. Bởi vậy liên tiếp rất nhiều trận, đều khiến người ta không nhìn ra manh mối gì.

Ngọn lửa của nàng không thể dập tắt, nhưng lại dễ dàng phản phệ chính mình. Nguyễn Minh Châu vẫn chưa tự đại đến mức so tài khống pháp với pháp tu, nàng liền thu nhỏ ngọn lửa lại một chút, khiến nó lan trên mặt đất như một tầng cỏ mềm mại, để tiện cho việc kiểm soát.

Cố Nhược Thủy vẫn chưa rút kiếm, nàng đứng yên tại chỗ, thậm chí còn lùi về sau một bước, dường như đang bảo tồn thực lực.

Ba vị pháp tu đứng theo hình tam giác, Quan Thiển Thiển dẫn đầu, phòng ngừa đối phương áp sát tấn công bất ngờ, một cơn lốc xoáy nhỏ lập tức hình thành ở giữa võ đài.

Đây là chiến thuật rất truyền thống, tất cả pháp tu đều luôn muốn giữ khoảng cách với đối thủ.

Ở khoảng cách này, đối phương có nhiều người khống pháp sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play