Khi Vân Thư Trần đến biên giới Thái Sơ Cảnh, một tiếng sấm kinh thiên động địa xé toạc bầu trời, cơn mưa như nước trút xuống, đau nhói khắp người.
Nàng không tránh mưa, mặc cho máu trên mặt bị nước mưa cuốn trôi, cuối cùng trở nên sạch sẽ.
Vân Thư Trần chậm rãi đi về phía mộ phần của sư nương, lúc này trời đổ mưa, bùn đất lầy lội khó đi.
Tay nàng run rẩy, đào một cái hố nông trước bia mộ, chôn linh căn đã mất dần ánh sáng vì rời cơ thể quá lâu vào đất, cùng với Từ Hương Quân.
Lúc này nàng không muốn quay trở về chút nào.
Dường như cũng không có nơi nào để đi trên thiên hạ này.
Nàng nằm trước mộ sư nương, dựa vào vách đá lạnh lẽo.
Khi tia sét tiếp theo đánh xuống, nó chiếu sáng một lớp nước mắt mỏng trong mắt nàng.
Dần dần, càng ngày càng nhiều, cổ họng nghẹn ngào, dường như đã sưng lên, không thể bật ra một tiếng khóc yếu ớt nào.
Nàng im lặng rơi lệ trước mộ, tuy đại thù đã báo nhưng trong lòng không dâng lên một chút vui vẻ nào, chỉ có mệt mỏi sau chặng đường dài.
Cơn mưa này kéo dài đến tận sáng, gần lúc mặt trời mọc, Vân Thư Trần cũng vì nhiễm lạnh mà phát sốt cao. Lâm Thanh Nhai dẫn theo mấy đệ tử, tìm nàng rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy nàng trước mộ bia của Từ Hương Quân.
Lâm Thanh Nhai biết được nàng câu kết với Ma tộc, diệt cả nhà người ta, ban đầu là giận dữ, sau đó lại dâng lên trong lòng một nỗi bi thương.
Bởi vì hắn biết đứa nhỏ này làm vậy vì ai, cuối cùng hắn vẫn phụ lòng Từ Hương Quân --- nàng đã nói, cả đời cũng đừng để Trần nhi biết chuyện này, sợ nàng ta không thể thoát ra được mà gây ra sát nghiệp.
Đối với tu sĩ mà nói, nghiệp chướng mỗi thêm một phần, độ kiếp càng thêm khó khăn, kẻ tay nhuốm đầy máu tươi, rất có thể sẽ chết dưới cửu trọng lôi liếp nào đó.
Vân Thư Trần vốn tưởng sư tôn sẽ thanh lý môn hộ, không còn hy vọng sống sót, kết quả Lâm Thanh Nhai phạt nàng mười năm sám hối, lại đè ép những lời đồn đại trong Tu tiên giới, sau đó cho đến khi hắn tọa hóa quy trần, cũng không còn nhắc lại chuyện này nữa.
Dấu vết mười năm sám hối này, sau vài trăm năm, lại để đệ tử của Vân Thư Trần nhìn thấy, vén mở đoạn quá khứ đẫm máu này.
***
Huyền Vũ ngừng lời, nó nhận ra cô nương trước mặt đã im lặng rất lâu, không nói một lời nào.
Một lúc sau.
"Sư tôn, năm đó nàng hẳn là đã rất khổ sở."
Khanh Chu Tuyết không hiểu cảm giác đó là gì, dù sao khi song thân nàng qua đời, nàng còn chưa hiểu nhiều về tình cảm.
Bây giờ xem ra, đó lại là may mắn.
"Đều đã qua rồi."
Tiếng thở dài già nua của Huyền Vũ vang lên bên tai: "Thời gian trôi qua thật nhanh. Trương Tam chết, Lý Tứ sinh, hận thù sâu đậm đến đâu, người không thể buông bỏ đến đâu, khắc trên đá, gió thổi nắng phơi mấy nghìn năm, cũng phai nhạt không tìm được dấu vết."
(Trương Tam chết, Lý Tứ sinh: Thành ngữ mang ý nghĩa cuộc sống luôn vận động, thay đổi không ngừng.)
Khắc trên đá sao?
Hình như cũng không tệ.
Quả thật Khanh Chu Tuyết có vài điều muốn nói, nhưng không phải với sư tôn hiện tại.
Mà là với Vân Thư Trần năm hai mươi chín tuổi.
Khanh Chu Tuyết sờ soạng trên người mình, không tìm thấy thứ gì để khắc chữ, nhưng nàng cầm đèn tìm kiếm thật lâu trong thạch thất, cuối cùng lại mò ra một vật cứng dưới chiếc bồ đoàn.
Rất có thể là con dao nhỏ mà sư tôn để lại, có lẽ là quên mang theo khi ra ngoài.
Huyền Vũ ho dữ dội, quát nàng: "Không được!! Trên mặt ta không thể thêm nếp nhăn nữa!"
"Mặt ngươi đã bị sư tôn khắc đầy rồi."
Khanh Chu Tuyết cầm con dao nhỏ trong tay, khẽ cười: "Ta khắc lên mặt tường bên kia, như vậy được không?"
Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, dường như rất khinh thường hành vi không lễ phép này.
"Quả nhiên là sư đồ."
Bức tường bị lưỡi dao cứng rắn rạch một đường, Khanh Chu Tuyết dùng chút sức lực, lặp đi lặp lại khắc sâu thêm một chút. Nét bút của nàng thanh tú đoan chính, dứt khoát, so với sư tôn, có thể thấy được vài nét tương đồng trong nét chữ của hai người, nhưng cũng có sự khác biệt.
Nàng cũng khắc tám chữ, đối diện với tám chữ lớn của Vân Thư Trần.
[Tiền trần đã qua, hậu thiên tân khải.]
(Quá khứ đã trôi qua, hãy hướng về tương lai.)
Đúng lúc viết đến chữ cuối cùng, bốn phía bỗng sáng lên rất nhiều. Khanh Chu Tuyết chịu đựng cơn đau nhói ở mắt, nhìn về phía ánh sáng, trong màn trắng xóa, hiện ra một bóng người thướt tha.
Nàng khẽ giật mình, con dao nhỏ được đặt sang một bên.
"Khanh nhi?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, rõ ràng mới mấy ngày không gặp, lại khiến người ta có cảm giác như đã trải qua một kiếp.
"Còn không mau ra đây."
Khanh Chu Tuyết nhắm nghiền mắt, chưa kịp thích ứng với ánh sáng chói lòa bên ngoài. Nàng lần mò đi về phía cửa hang, bỗng có người kéo tay áo, thân thể nghiêng về phía trước, ngã vào một vòng tay ấm áp.
Nàng choáng váng một lúc, nhưng sư tôn ôm nàng rất chặt, sau đó từ từ đỡ nàng đứng vững. Khanh Chu Tuyết không thể mở mắt, nhưng nàng có thể cảm nhận được Vân Thư Trần đang quan sát nàng.
Má nàng bị xoa nhẹ, vai, eo đều bị bàn tay nữ nhân kia vuốt ve. Cuối cùng, Vân Thư Trần ôm nàng một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Đợi lâu rồi, hình như gầy đi một chút."
"Sư tôn, sao người lại đến đây?"
Nơi này là cấm địa, trừ khi chưởng môn đích thân đến, ngay cả trưởng lão cũng không được tự ý ra vào.
"Chờ một chút ngươi sẽ biết."
Lông mi Khanh Chu Tuyết run rẩy hồi lâu, cuối cùng cũng hé mở một khe hở nhỏ dưới ánh sáng.
Một lệnh bài chưởng môn làm bằng huyền thiết đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
"Đã có cái này, tự nhiên cũng có tư cách thả ngươi ra ngoài đi dạo một chút."
Nàng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Vân Thư Trần, trong đó hàm chứa ý tứ đương nhiên.
Vân Thư Trần khẽ mỉm cười, cất lệnh bài đi, sau đó nắm lấy tay nàng, "Đừng lo lắng. Chưởng môn sẽ nhắm một mắt mở một mắt, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn ngươi lãng phí ba năm ở đây."
"Chỉ là ba năm này, ngươi nhất định không thể ở lại Thái Sơ Cảnh, bị người khác nhìn thấy không tốt."
Vân Thư Trần hơi nghiêng đầu, "Hiện tại có một chuyện đang lo lắng. Chúng ta không có chỗ nào để đi."
Khi đi qua hai khu vực phòng cấm túc ở phía sau núi, nơi có các đệ tử canh gác, Khanh Chu Tuyết nhận thấy một số sư đệ, sư muội đang cố tình nhìn đi chỗ khác, hoặc ngước lên trời, như thể bọn hắn ước mình có thể bị mù ngay lập tức --- cố gắng giả vờ như không nhìn thấy Vân trưởng lão cùng đồ nhi của mình bước ra từ đó.
Rõ ràng là bọn hắn đã được báo trước.
"Không nơi nào để đi?" Khanh Chu Tuyết lắc đầu: "Nói cách khác, ta và người có thể đi bất cứ đâu."
"Lời ngươi nói nghe như muốn bỏ trốn vậy."
Khanh Chu Tuyết sững người, đột nhiên chậm bước, nghiêm túc nói: "Không... Không, nếu vậy, không thể đi tuỳ tiện được."