Từ gia.
Hai chữ này một lần nữa lọt vào tai Khanh Chu Tuyết, khiến lòng nàng rung động. Tay cầm kiếm khựng lại rồi cứng đờ.
Ngày hôm đó, đoạn hồi ức trong bảo châu, nàng và Vân Thư Trần thời trẻ đang ăn cơm ở tửu lâu. Thiếu nữ trước mặt đang cười nói vui vẻ, cũng chính là sau khi nghe người bên cạnh nhắc đến "Từ gia" mới đột nhiên biến sắc.
Nàng ghi nhớ sự thay đổi nhỏ trong nét mặt của sư tôn, nhưng sau khi ra ngoài hỏi lại, Vân Thư Trần chỉ nói rất bình thường rằng trước đây sẽ phái một số hậu bối đến Thái Sơ Cảnh để học đạo pháp.
Thực sự là như vậy sao?
Mối quan hệ giữa sư tôn và Từ gia rõ ràng không hề đơn giản, ít nhất không phải như nàng nói là nhẹ nhàng bâng quơ.
"Ngươi thực ra họ Từ? Ẩn náu ở đây, hẳn là đã tốn rất nhiều tâm tư."
Lưỡi kiếm của Khanh Chu Tuyết không động đậy, "Không có bằng chứng. Ai tin ngươi?"
"Đúng vậy." Dư Anh cong mắt cười, "Chữ 'Từ' mất đi bộ 'Nhân' bên cạnh, liền thành 'Dư'. 'Anh' mất đi ý nghĩa cao quý, bỏ đi bộ 'Vương', liền thành 'Anh'."
(徐 (Từ) bỏ đi 亻(nhân) thành余 (Dư). 瑛 (Anh) bỏ đi 王 (Vương) thành 英 (Anh.))
"Hiện tại là tường đổ người ngã. Hai chữ "Từ Anh", cũng theo thời hoàng kim của Từ gia năm đó mà qua đi."
Từ Anh lại ho ra một ngụm máu, trong mắt dường như có một tầng lệ quang, có lẽ là do sặc. "Năm đó ta cũng giống như ngươi, có tiền đồ như gấm rực rỡ, có sư trưởng bạn tốt... Ta rất hâm mộ ngươi."
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, Khanh Chu Tuyết nhận ra động tác nhỏ của nàng, lập tức nắm lấy tay Từ Anh, trong tay nàng nắm một chiếc chuông nhỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bóp nát.
"Bánh ngọt kia... Khụ, Linh Lung Tử đã thấm sâu vào xương tủy của nàng. Pháp khí này được ta thúc đẩy pháp lực rung lên, đến lúc đó mọi người đều biết, Thái Sơ Cảnh chứa chấp Ma tộc, ngươi nghĩ lúc đó sẽ như thế nào?"
Nụ cười của Từ Anh, không biết là thật hay giả, nhất thời đều vây quanh nàng. Giống như hàng ngàn chiếc chuông vang lên, khiến Khanh Chu Tuyết đau đầu như muốn nứt ra ---
Ma tộc công pháp bị thiếu trên giá sách.
Ánh mắt Ma tộc tướng lĩnh nhìn cố nhân.
Sư tôn lảng tránh chuyện của Từ gia.
Từng đoạn từng đoạn lóe lên trong đầu nàng, từng chuyện từng chuyện, lại rõ ràng một cách khác thường. Khanh Chu Tuyết bỗng hoảng hốt trong giây lát, sau đó nàng bình tĩnh lại.
Bất kể lời nàng nói là thật hay giả, càng không thể để nàng đạt được mục đích.
Từ Anh nhìn ánh mắt dần lạnh nhạt của Khanh Chu Tuyết, trong lòng có chút thất vọng.
Vốn tưởng rằng "Sư tỷ" này có tấm lòng trong sáng, chỉ là bị người ta che mắt, những lời chân thành trước khi chết có thể khiến nàng nhìn rõ bộ mặt thật của Vân Thư Trần kia.
Không ngờ lại vô phương cứu chữa.
Từ Anh hừ lạnh một tiếng, buông bỏ chút tình cảm cuối cùng.
Ngay lúc Khanh Chu Tuyết lơ đãng, Từ Anh dốc hết sức giãy giụa, đột nhiên lăn một vòng, cầm lấy chuông tránh khỏi kiếm của Khanh Chu Tuyết, lại thêm vài bước, liền phá cửa bay ra ngoài.
Khanh Chu Tuyết vội vàng đuổi theo, đạp lên Thanh Sương kiếm, như một đạo hàn quang, từ cửa phòng bắn ra, đuổi theo rất sát.
Từ Anh bay đến giữa không trung, bất chấp tất cả, dường như muốn đi đến chủ phong.
Lúc này Vân Thư Trần đang ở chủ phong, trưởng lão các tông môn đều đang ở đó.
Khanh Chu Tuyết trong lòng gấp gáp, nếu nàng không ngăn cản được chuyện này, đừng nói đến toàn bộ Thái Sơ Cảnh, ngay cả danh tiếng của sư tôn nàng... Sư tôn...
Nàng nhất định phải ngăn cản được.
Hai người họ, một trước một sau, đuổi theo rất sát, bay qua phía trên diễn võ trường.
Khanh Chu Tuyết thấy Từ Anh đã đến gần chủ phong, trong tay ngưng tụ thành một thanh kiếm băng, lập tức ném về phía nàng ta.
Từ Anh xoay người né tránh, tuy không hề hấn gì, nhưng bị quấy rầy như vậy, tốc độ bay của nàng chậm lại.
Hôm nay có rất nhiều người đến, có đệ tử các tông các phái, đang tỷ thí giao lưu trên diễn võ trường. Họ ngẩng đầu nhìn lên, còn tưởng rằng Khanh Chu Tuyết đang luyện tập cùng tiểu sư muội của mình, không khỏi bàn tán xôn xao, vây quanh lại xem.
Lâm Tầm Chân tình cờ ở đây, nàng nheo mắt nhìn lên không trung, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu sư muội của Khanh Chu Tuyết, chẳng phải mới nhập môn mấy năm ư? Sao có thể lợi hại như vậy?
Trên bầu trời cao, mặt trời chói chang.
Khanh Chu một kiếm chặn đường Từ Anh, nàng lơ lửng giữa không trung, tà áo trắng như tuyết bay phần phật trong gió.
Cổ tay xoay chuyển, kiếm hoa như múa, không gian xung quanh lạnh lẽo nghiêm trang. Muôn vàn bông tuyết vây chặt Từ Anh, tạo thành một bức tường, khiến nàng không thể thoát khỏi chiếc lồng này.
Tuyết tuy mềm mại, nhưng khi xoay chuyển với tốc độ cao, nó còn cứng hơn cả lưỡi kiếm sắc bén.
Nhưng điều mà Khanh Chu Tuyết không ngờ tới, Từ Anh hiện tại đã mang trong mình quyết tâm liều chết, chỉ mong được đồng quy vu tận, nàng ta bất ngờ lao ra khỏi vùng tuyết bay, quần áo trên người bị cắt rách tả tơi, trên mặt, trên cánh tay không một chỗ nào lành lặn.
Mà trong tay phải của nàng, vẫn nắm chặt chiếc chuông nhỏ.
Khanh Chu Tuyết đoán rằng loại pháp khí này cần phải đến gần mới có thể sử dụng, nhưng rốt cuộc là gần đến mức nào, nàng cũng không biết được.
Tóm lại, càng đến gần một chút, nguy hiểm càng tăng lên một chút.
Nàng phải nhanh hơn nữa. Nhưng Từ Anh đã hoàn toàn không quan tâm đến bản thân, chỉ cần còn một hơi thở, nàng ta sẽ như con thiêu thân lao vào lửa, không chút do dự tiến về phía trước.
Khi Từ Anh lao ra cả người đẫm máu, những người bên dưới đều há hốc mồm kinh ngạc, nhất thời sững sờ. Tiếng bàn tán xôn xao nổi lên: "Đây... Khanh sư tỷ có phải là quá không nương tay rồi không."
Thấy rằng không thể giam giữ nàng lâu hơn nữa, Khanh Chu Tuyết lại một lần nữa dốc sức đuổi theo. Hai người như những con chim chiến đấu trên không trung, đánh nhau chết sống. Cuối cùng, Khanh Chu Tuyết từ xa vung kiếm đâm vào vai nàng, nhắm trúng huyệt đạo, muốn ép nàng buông tay.
Tay Từ Anh run rẩy. Khi máu chảy xuống, nàng đã không còn sức lực để nắm chặt, cơ thể cũng đã đến giới hạn, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên mỉm cười, nụ cười chứa đựng sự mãn nguyện khi đạt được mong muốn.
Bây giờ, hẳn là đã đủ gần rồi, đủ gần để báo thù cho phụ thân và huynh trưởng. Hôm nay, người của các tông môn lớn đều đến đây, chính là cơ hội trời ban.
Từ Anh xoay người, một phù văn đột nhiên xuất hiện từ ngực, khi cháy hết biến thành một cơn gió mạnh, thổi Khanh Chu Tuyết ra xa vài trượng. Đây là lá bài tẩy cuối cùng của nàng để tạo khoảng cách với đối phương, và tất nhiên nó cũng phải được sử dụng một cách hiệu quả nhất.
Nàng chuẩn bị không chút do dự, đổ toàn bộ linh lực còn sót lại vào chiếc chuông nhỏ, mong muốn nghe thấy tiếng leng keng trong trẻo, vui tai.
Nhưng tiếng leng keng vẫn chưa vang lên.
Khanh Chu Tuyết lao xuống từ trên trời như một con chim trắng, thân pháp ngày càng nhanh, nhưng khi thấy chiếc chuông nhỏ bắt đầu sáng lên rồi rung nhẹ, thanh kiếm trong tay nàng vẫn thiếu vài tấc so với tay người kia đang cầm chuông sau lưng.
Hai tấc, một tấc.
Khanh Chu Tuyết thấy rằng nếu muốn giành lại vật trong tay nàng, e rằng đã quá muộn.
Lúc này, suy nghĩ cũng gào thét trong gió, hoặc có lẽ nàng chẳng nghĩ gì cả.
Nhưng cả người lại hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng, mũi kiếm của nàng đã có thể chạm tới Từ Anh. Trong nháy mắt, tâm ý đã định, Khanh Chu Tuyết nắm chặt Thanh Sương kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo hướng thẳng vào bụng nàng ta.
Từ Anh chỉ cảm thấy một bóng áo trắng lướt qua trước mặt, sau đó là một thanh kiếm đâm tới không chút do dự.
Máu tươi nóng hổi rơi xuống từ bầu trời xanh thẳm.
Thanh Sương kiếm hoàn toàn chìm vào cơ thể nàng, sương giá trong nháy mắt đóng băng lỗ thủng bị đâm.