Trà Dụ vừa thay quần áo xong thì đi về phía cô, nhìn gương mặt cô có chút mệt mỏi, anh lấy vài viên kẹo trà xanh từ túi áo đưa cho cô:

- Ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn.

Cô vươn tay nhận lấy, đồ ngọt quả thật đã phát huy tác dụng.

Tối nay anh và cô tan cùng lúc, cả hai vừa khéo có thể về nhà chung.

Nhìn Lục Phiêu Diêu ngồi vào ghế phụ, Trà Dụ lên tiếng:

- Tôi đưa em đi ăn.

Cô gật đầu đồng ý.

Nhà hàng anh chọn vừa hay lại là nơi mà cô hay được mời để hát.

Bàn hai người ngồi ở ngay sảnh chính, Lục Phiêu Diêu đưa mắt nhìn xung quanh chẳng thấy khách hàng nào khác ngoài hai người, cô thắc mắc:

- Sao nơi này hôm nay lại vắng thế nhỉ?

Trà Dụ gọi món xong thì nhàn nhạt đáp:

- Tôi bao trọn nơi này trong buổi tối nay rồi.

Cô trừng mắt, sau đó thì lên tiếng:

- Cũng phải, dù sao anh cũng là người nổi tiếng mà.

Anh phì cười:

- Làm như em không phải là người nổi tiếng giống tôi.

Cô bẽn lẽn cười theo.

Lúc đầu cô không có nghi ngờ gì, nhưng nhìn mọi thứ được sắp xếp khiến cô càng lúc càng nghi ngờ.

Bàn ăn có nến thơm, hoa hồng, rượu vang, đây đều là những thứ không thuộc về nhà hàng này. Còn nữa, những thứ này còn thường xuất hiện trong các quyển tiểu thuyết mà cô đã đọc, chúng xuất hiện khi nam chính tỏ tình nữ chính.

Lục Phiêu Diêu nhìn người phục vụ ôm bó hoa hồng đỏ rực đi về phía bàn của mình, cô đưa mắt nhìn anh:

- Đừng nói là anh tính tỏ tình tôi nha?

Trà Dụ chống cằm nhìn cô, nhìn đến mức khiến cô ngại ngùng dời mắt, anh mới lên tiếng đáp:

- Ừ, tỏ tình em.

Anh đứng dậy, nhận bó hoa từ người phục vụ, anh từng bước đi đến cạnh cô, dịu dàng bày tỏ:

- Lục Phiêu Diêu, tôi thích em. Em cho tôi cơ hội làm bạn trai em chứ?

Cô vội vàng đứng lên, đối diện với anh:

- Anh...

Lục Phiêu Diêu ấp úng một hồi thì lên tiếng hỏi:

- Anh đọc trộm tiểu thuyết trong phòng tôi có phải không?

Trà Dụ thiếu chút nữa bay đến kí đầu cô, anh thở dài:

- Ừ. Em thích chứ?

Khéo môi cô giật giật, nhìn anh:

- Tôi....

Trà Dụ biết cô chưa thật sự mở lòng, anh đưa bó hoa cho cô:

- Em không cần trả lời liền. Tôi sẽ chờ em.

Cô ôm lấy bó hoa, mím môi:

- Tại sao anh lại thích tôi? Tại sao lại là tôi kia chứ?

Anh cong môi cười, một nụ cười dịu dàng nhất mà cô từng thấy ở anh:

- Phiêu Diêu, tôi thích chính là em. Thích em ca hát, thích em diễn xuất, thích em nhảy múa, thích em nấu ăn, thích em nằm trong vòng tay của tôi. Tôi thích em vì em là Lục Phiêu Diêu, chứ không phải là bất cứ ai khác.

Tôi thích em luôn cố gắng từng ngày, thích em cười ngọt ngào mỗi khi vui vẻ, thích em đanh đá khi chọc ghẹo tôi, thích em giận dỗi khi bị tôi chọc giận, thích em vì tôi mà học nấu ăn, thích cách em chăm sóc tôi.

Lục Phiêu Diêu có lẽ không biết được tiếng lòng của anh, cô cúi đầu:

- Xin lỗi, tôi nghĩ là chúng ta không hợp.

Anh vươn tay xoa đầu cô:

- Thời gian sẽ giúp em đưa ra câu trả lời. Tôi muốn đối xử tốt với em, hãy cho tôi cơ hội.

Anh thấy cô e dè thì đành lùi bước:

- Dùng bữa trước đi kẻo đói.

Bữa ăn dọn lên khá phong phú.

Trà Dụ mang bao tay lên, từng bước lột vỏ tôm, sau đó đặt vào dĩa của cô:

- Nhìn tôi làm gì?

Lục Phiêu Diêu vội vàng cúi đầu ăn. Cô quả thật không nghĩ sẽ có một ngày ăn tôm do anh bóc vỏ.

Rời khỏi nhà hàng, anh mở cửa xe cho cô thì thấy cô còn đứng nhìn:

- Sao thế?

Cô lên tiếng đáp:

- Tôi muốn tự đi về.

Trà Dụ lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lí Lưu Khả Túc:

- Đến địa chỉ tôi gửi rồi mang xe về.

Dẹp điện thoại vào túi, anh đi về phía cô:

- Tôi đi cùng em.

Buổi tối nơi đây đầy sầm uất, ánh đèn từ những ngôi nhà phát ra, ánh đèn đường, ánh trăng chiếu rọi xuống nơi của họ đang đi.

Dù sao hai người cũng là người nổi tiếng, nên phải lựa con đường vắng để đi, nhà hàng họ ăn cách chung cư không xa, đi bộ xem như tiêu hóa thức ăn.

Lục Phiêu Diêu vươn tay chỉnh khẩu trang thì nghe tiếng hét phát ra từ con hẻm nhỏ, cô quay đầu nhìn anh.

Anh lên tiếng:

- Đến đó xem sao?

Trong con hẻm ấy phát ra cuộc nói chuyện khiến cô nghe liền tức giận.

Tên đàn ông kia đang cố muốn hãm hiếp cô gái, anh ta lại dùng giọng nói hối lỗi:

- Ngoại tình là anh sai, nhưng em không được bỏ rơi anh.

Cô gái bị anh ta lôi kéo áo liên tục kêu cứu.

Lục Phiêu Diêu bật đèn điện thoại lên, rọi vào con hẻm ấy.

Tên đàn ông vì giật mình mà buông tay, cô gái anh liền chớp cơ hội mà chạy thoát.

Lục Phiêu Diêu càng nhìn càng tức, cô lên tiếng mắng:

- Tên thối tha, sống như anh thì xứng đáng bị thiến!!

Tên đàn ông đó nhìn cô gái đang đứng cạnh Lục Phiêu Diêu, anh ta trừng mắt:

- Cô là ai mà dám lên tiếng hả? Tin tôi đánh chết không?

Dù sao cũng là phái yếu, nghe đe dọa vậy cũng khiến cô lo sợ, nhưng cô ghét nhất là thể loại ngoại tình, những người như vậy vừa nhìn đã khiến cô ngứa mắt.

Trà Dụ đứng sau lưng cô, tay đặt lên vai cô, anh nhàn nhạt nói:

- Ghét thì cứ mắng đi, tôi biết đánh nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play