Hàn Tô cụp mi nhìn cô từ trên xuống, xác định là không quen biết cô:
- Em là sinh viên mới à?
Cô không trả lời anh, mà mắt lại nhìn xung quanh xem những sinh viên khác, đến khi họ đã đi hết rồi thì cô mới lên tiếng:
- Không phải.
Anh nhíu mày:
- Vậy em đến đây làm gì?
Cô ngẩng mặt nhìn anh:
- Đến nhờ thầy giúp đỡ.
Hàn Tô đưa tay xem đồng hồ, lên tiếng:
- Tôi cho em mười phút.
Đoàn Nhu nhanh chóng đáp:
- Mười phút là đủ rồi.
Nói rồi cô lột tóc giả cùng cặp mắt kính ra, cuối cùng là chiếc khẩu trang:
- Lâu rồi không gặp.
Anh khựng người, sau đó khẽ cười, không thân thiết cũng không mấy quá xa cách, cứ như là gặp một người bạn cũ:
- Lâu rồi không gặp, Đoàn Nhu.
Cô ngẩng mặt nhìn anh. Hai người vẫn như vậy, mỗi lần muốn nói chuyện cùng anh, cô đều sẽ ngẩng cao đầu để có thể mắt đối mắt với anh:
- Tớ nghe mấy bạn cũ nói cậu đang làm giảng viên nên đến nhờ cậu giúp đỡ. Tớ phải ôn thi tốt nghiệp phổ thông, nên muốn thuê cậu làm gia sư cho tớ, tiền bạc không là vấn đề.
Ánh mắt Hàn Tô như sâu thêm một phần, anh nhàn nhạt đáp:
- Tớ không chắc sẽ giúp được cậu. Vẫn còn rất nhiều người giỏi hơn tớ.
Đoàn Nhu vội vàng giải thích như sợ anh từ chối:
- Chỉ có cậu mới giúp được tớ. Xin cậu đấy.
Anh nhìn cô:
- Tại sao lại phải là tớ?
Cô mím môi, lên tiếng:
- Cậu biết tớ giờ cũng gọi là có chút tiếng tăm mà. Nếu thuê gia sư khác thì phần trăm cao họ sẽ nói cho người ngoài biết.
Anh tiếp lời cô:
- Vậy nên cậu mới nhờ đến tớ.
Thấy cô gật đầu, anh nhếch mép liền vòng ra khỏi người cô.
Đoàn Nhu vội vàng níu tay áo anh lại:
- Cậu giúp tớ được không?
Anh nhàn nhạt đáp:
- Xem thành ý của cậu. Bốn giờ chiều tớ tan làm.
Hàn Tô nhẹ thoát khỏi tay cô. Đoàn Nhu đứng thẫn thờ trong phòng, đến khi nghe tiếng bước chân liền vội vàng mang khẩu trang cùng tóc giả chạy đi.
Tim cô bây giờ còn đập rộn ràng, cô cứ ngỡ bản thân không còn cảm giác với anh, nào ngờ cảm xúc cô dành cho anh mãnh liệt hơn những gì cô nghĩ.
Phân cảnh của Lục Phiêu Diêu quay cùng Trà Dụ đã kết thúc, cô vội vàng thay quần áo liền đến tổ quay phim riêng.
Bên này, Trà Dụ vẫn còn đang quay tiếp.
Hàn Tô đi vào phòng giảng viên, lúc này có vài vị giảng viên đang lướt điện thoại, anh lên tiếng hỏi:
- Mọi người biết Đoàn Nhu không?
Một vị nữ giảng viên lên tiếng:
- Biết chứ, cô ấy nổi tiếng như vậy ai mà không biết.
Lúc này một vị giảng viên trẻ khác lên tiếng đáp:
- Có Hàn Tô nè. Với chất lượng mạng 2G như cậu ấy thì trả lời tin nhắn trong nhóm đã rất khó khăn rồi.
Vài người trong phòng bật cười, anh cũng cười theo:
- Tôi không cần cập nhật mấy thông tin trong giới giải trí nên không biết.
Vị giảng viên trẻ ấy lại trêu đùa:
- Người ta chắc không ngờ đến chuyên ngành của anh là công nghệ thông tin đấy.
Hàn Tô chỉ cười mà không đáp lời anh ta, chỉ lên tiếng hỏi:
- Gần đây Đoàn Nhu gặp chuyện gì à?
Vị nữ giảng viên nghe anh hỏi thì nhanh chóng đáp:
- Hình như bị tố là mua bằng tốt nghiệp trung học phổ thông. Có bài đăng nói cô ấy sẽ thi lại để chứng minh khả năng.
Nói xong cô ấy hỏi anh:
- Anh hỏi có gì không? Hay anh cũng là người hâm mộ của cô ấy.
Anh lắc đầu:
- Không phải, nghe sinh viên bàn nhau nên tò mò thôi.
Vị giảng viên trẻ lúc này ngả lưng ra sau lưng ghế, lên tiếng:
- Công nhận Đoàn Nhu đẹp thật. Trong giới giải trí thì tôi ưng cô ấy nhất đấy.
Vị giảng viên nữ gật gù tán thành:
- Tôi không phải người hâm mộ nhưng cũng khá thích cô ấy. Mặt đẹp, dáng người cũng đẹp, quả thật là viên minh châu trong giới giải trí.
Hàn Tô nghe hai người bàn luận, anh cụp mi nhìn mũi chân, lẩm bẩm:
- Đẹp nhưng đào hoa quá.
Trà Dụ quay thêm vài cảnh Hàn Tô đứng lớp, giảng bài cho sinh viên là kết thúc ngày quay hôm nay của anh.
Bên này Lục Phiêu Diêu kết thúc trễ hơn anh, vì phát huy khá tốt nên cô tan làm không quá tối.
Vừa về chung cư, mở cửa liền thấy trên bàn có đồ ăn sẵn:
- Anh mua à?
Trà Dụ đặt hai cái chén lên bàn, nhìn cô, đáp:
- Không có, tôi nấu hết đấy. Em mau lại ăn thử xem có ngon không?
Lục Phiêu Diêu ngồi vào bàn, vừa ăn vài miếng thì đưa mắt nhìn anh.
Mùi vị công nghệ như vậy mà anh dám tự nhận là bản thân anh làm.
Anh đưa mắt nhìn cô, sau đó gắp vài miếng ăn thử liền mím môi.
Trà Dụ khẽ ho vài tiếng:
- Thật ra tôi có nấu ăn, nhưng ăn không được liền đặt mua ở nhà hàng.
Cô tiếp tục ăn cơm, lên tiếng:
- Lần sau vẫn là để tôi nấu đi.
Anh lắc đầu:
- Thật ra em không cần hành bản thân quá. Chúng ta có thể ra ngoài ăn.
Cô thầm nghĩ đến những tấm giấy thanh toán giá trên trời của những nhà hàng mà anh hay ăn:
- Anh giàu quá há?
Trà Dụ thành thật tiếp nhận:
- Ừ, tôi giàu thật mà.
Cuộc nói chuyện của hai người lần nữa đi vào ngõ cụt.
Cô cúi đầu tập trung ăn, không nói chuyện với người ngậm vàng ngậm ngọc như anh nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT