Giữa đêm, Trà Dụ vì gặp ác mộng mà mở trừng mắt, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt anh, vốn định vươn tay lau mồ hôi thì phát hiện điều gì đó, anh cúi đầu nhìn thì thấy tay mình đang nắm lấy tay Lục Phiêu Diêu.

Anh không rút tay ra mà gượng người ngồi dậy, vươn tay vuốt tóc cô ra phía sau:

- Ngủ như vậy sáng thế nào cũng bị đau cổ cho coi.

Lẩm bẩm một hồi, anh xuống giường ẵm cô lên, đặt cô lên giường, còn thuận tiện chỉnh chăn lại cho cô.

Sáng hôm sau, Lục Phiêu Diêu mơ màng tỉnh dậy, ngẩng mặt nhìn xung quanh thì thấy anh đang ở phía bên ban công.

Trà Dụ đi về phía cô, lên tiếng hỏi:

- Tối qua là em chăm sóc tôi à?

Khóe mắt cô giật giật trước câu hỏi ngây ngô của anh:

- Không hề, anh tự mình bò lên giường, tự mình lau cơ thể, tự mình thay đồ, tự mình nấu mật ong gừng rồi tự uống luôn đấy.

Anh bước đến trước mặt cô, vươn tay búng lên trán cô một cái thật vang:

- Sao em lại ấu trĩ thế nhỉ?

Lục Phiêu Diêu vươn tay che trán bị búng đau của mình, trừng mắt nhìn anh:

- Tôi đúng là làm ơn mắc oán mà!!

Anh phì cười:

- Cảm ơn.

Cô hất tấm chăn ra khỏi người, nghe anh nói thì nhanh chóng đáp:

- Tôi biết ngay anh sẽ...Hả? Anh nói lại lần nữa.

Trà Dụ một tay nắm lấy cổ áo cô lôi ra ngoài:

- Không nói đấy.

Lục Phiêu Diêu đứng đơ ở ngoài cửa, cô quay đầu đập đập cửa:

- Anh nói lại đi mà, một lần thôi, để tôi ghi âm lại làm bằng chứng trước tòa. đam mỹ hài

Trà Dụ bên trong vừa cởi áo ra thì nghe cô nói vậy, anh đáp:

- Lục Phiêu Diêu, có bệnh phải trị.

Cô đá chân lên cửa:

- Đồ đáng ghét.

Mấy ngày sau, Lục Phiêu Diêu nhận được lời mời làm thành viên cố định của một gameshow giải trí, tên chương trình là " Ngôi nhà của chúng ta ".

Hôm cô đến nơi quay, thì trong nhà đã có hai thành viên, một người là Tự Anh, một người là Mân.

Tự Anh là một nữ diễn viên phái thực lực, tuổi xấp xỉ 30 nhưng trông khá trẻ so với tuổi thật. Gương mặt trẻ, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền.

Còn Mân là một thành viên của nhóm nhạc nam, ngoài ra còn là một nam diễn viên trẻ. Cậu nhóc trẻ hơn cô, gương mặt trái xoan nhỏ, tóc nhuộm bạch kim, trẻ trung, năng động lại có chút cao ngạo.

Lục Phiêu Diêu vui vẻ chào hỏi hai người, cả ba trò chuyện cũng coi như hòa hợp.

Mân trên tay còn cầm điện thoại, cậu lên tiếng hỏi cô:

- Chị biết chơi liên minh huyền thoại không?

Cô gật đầu:

- Sao hả? Muốn chị gánh cậu hay gì?

Cậu nhóc đang nằm dựa trên sofa liền ngồi thẳng dậy, hất cằm:

- Ai gánh ai thì chưa biết đâu.

Tự Anh cười nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau chơi game, bản thân chị ấy thì lấy tai nghe ra nghe nhạc.

Mân sau khi kết thúc ván game liền quỳ xuống sàn, ngẩng mặt nhìn cô:

- Sư phụ, người nhận em làm đệ tử đi.

Lục Phiêu Diêu bật cười liền hùa theo, gọi cậu:

- Ngộ Không, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.

Cậu nhóc ngồi bật dậy, vội vàng vòng ra sau lưng cô, giả bộ đấm lưng, mát xa:

- Tuân lệnh, sư phụ.

Hai người chơi thêm ván game thì thành viên cuối cùng xuất hiện, là một nam diễn viên trung niên phái thực lực, tính tình hào sảng, hài hước, tên là Trịnh Thần.

Lúc này đạo diễn mới xuất hiện thu toàn bộ tiền mặt của mọi người.

" Ngôi nhà của chúng ta " gồm bốn thành viên cố định, ngoài ra còn xuất hiện khách mời. Gameshow này xoay quanh một ngày của những nghệ sĩ, họ sẽ tự mình kiếm tiền, nấu ăn và làm mọi chuyện trong nhà.

Căn nhà này làm từ gỗ, có một tầng lầu, ở sân còn trồng rau cải, ngoài ra còn nuôi gà và thỏ. Căn nhà này cách thôn nhỏ cũng không xa.

Máy quay cùng micro đã được chuẩn bị xong, quay ngày nào thì phát sóng ngày đó.

Lúc này trong phòng khách, bốn người lần lượt chào hỏi khán giả và giới thiệu bản thân.

Chợt Mân xoa xoa bụng, bĩu môi nói:

- Mọi người đói bụng chưa ạ?

Lục Phiêu Diêu cúi đầu nhìn bụng mình xẹp lép:

- Hơi hơi đói rồi.

Lúc này, Trịnh Thần đứng dậy lên tiếng:

- Vậy chúng ta đi xung quanh nhà này xem có gì ăn được không?

Giờ bốn người chia làm hai nhóm nhỏ, nhóm trung niên gồm Trịnh Thần và Tự Anh sẽ xem phòng bếp có gì, còn nhóm trẻ tuổi sẽ đi coi sân vườn có gì ăn không.

Lục Phiêu Diêu cầm giỏ đi theo sau Mân, cậu nhóc tò mò nhìn ngó xung quanh, quay đầu dặn dò cô:

- Chị đi cẩn thận kẻo ngã đấy.

Cô phì cười nhìn cậu nhóc:

- Oh, biết rồi.

Cậu nhóc còn cẩn thận chỉ cô nên đi chỗ nào, nè chỗ nào, Lục Phiêu Diêu chỉ đành nghe theo lời cậu nhóc.

Chợt Mân dừng chân, đứng như trời trồng, cô không biết cậu đã dừng nên bất ngờ đâm vào sau lưng cậu, cô che lại mũi mình:

- Sao lại dừng lại rồi? Cậu gặp quái thú hả?

Mân quay đầu nhìn cô, cười rộ ra chiếc khăng khểnh nhỏ:

- Gặp quái thú táo rồi, chúng ta nên ăn thịt nó không?

Lục Phiêu Diêu ngẩng đầu nhìn, phì cười:

- Ăn!! Hái vài trái đem về cho hai người họ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play