Két!
- Tới rồi!
Dương Thần dừng xe sau đó quay đầu nhìn cô bạn mình.
- Nè...cậu bị sao vậy?
Thấy Khả Như nhắm mắt lẩm bẩm gì đó, Dương Thần liền không khỏi ngây ngốc mà hỏi.
- Tớ...tớ có chút...chút run...
Cô nhỏ giọng nói.

Lúc nãy còn hào hùng lắm mà....
- Haiz...hết nói nỗi cậu! Mà tớ chạy xe cũng nhanh chứ, đi mua nước uống nha!
Chưa bao giờ Dương Thần thấy chiếc xe máy của mình tiện lợi như bây giờ...
- Cũng....cũng được, nhưng mà tớ không mang tiền đâu ấy!
- Tớ bao, được chưa?
Thấy cô gật đầu, Dương Thần liền nhanh chóng chạy đi.
Còn hẳn 10 phút nữa buổi tiệc mới chính thức bắt đầu.

Để cô ngốc này thư giãn trước đã.
....................
- Ực! Tớ đã tràn đầy sinh lực rồi đây!
Sau khi uống lấy ngụm nước cam, Diệp Khả Như lại trở về trạng thái tươi tắn.
- Môi cậu nhạt đi rồi kìa!

- Ể, đợi tớ một lát!
Nghe cậu nói, Khả Như nhanh chóng lấy cây son ra tô.

Cô không thích trang điểm cho lắm, vì mỗi lần trang điểm thì ăn uống sẽ rất mệt mỏi a!
- Cậu đúng là, sao không mua mấy loại son không dễ phai ấy!
Dương Thần dựa vào xe nhìn cô nói.
- Thôi đi, tớ cũng có xài nhiều đâu!
- Ồ vậy sao? Mà cậu có trang điểm cũng chỉ già thêm thôi....
Dương Thần mỉm cười trêu chọc.
- Cái tên chết bầm nhà cậu!
..............
- Hai người có thư mời hay không?
Người canh cổng diện đồ đen mặt mày lạnh lùng nhìn cô và cậu hỏi.
- Anh nghe đi!
Khả Như bấm bấm điện thoại, sau đó đưa cho người kia.
- Vâng, tôi biết rồi!
Người kia nghe xong liền lùi qua một bên để hai người tiến vào.
- Đúng là xa hoa thật đó!
Dương Thần và cô nhìn cách bày trí liền không khỏi thốt lên.

Đúng là người có tiền mà.
- Của hai vị!
Một người phục vụ lịch thiệp đưa hai ly rượu cho cô và cậu.
- Cảm ơn anh!
Nhận lấy ly rượu, cả hai bắt đầu tìm kiếm đối tượng quen thuộc.
- Anh ấy chưa tới sao?
Khẽ chia nhau ra tìm nhưng tiếc thay lại chẳng có gì.

Vừa mới thở dài thì bỗng cánh tay của Khả Như bị ai đó kéo lại.
- Tiểu thư xinh đẹp này, không biết đã có ai bầu bạn chưa nhỉ?
Nhìn người trước mặt phong lưu lãng tử.

Khả Như cũng có thể dễ dàng nhận ra là một kẻ đào hoa.

Nhẹ mỉm cười lùi lại một bước, cô lịch sự trả lời.

Sau đó định rời đi thì tên kia lại cứ nắm lấy cô.
- Khoan đã nào tiểu thư! Đi chung với tôi đi, một người xinh đẹp như cô lại bị kẻ nào đó bỏ quên thì thật lãng phí mà...!

Nói xong liền đưa tay định sờ vào mặt cô.
- Khả Như, tớ tìm cậu nãy giờ!
Từ xa Dương Thần đã thấy cô bị làm phiền nên mau chóng đi đến.

Cũng may là cản kịp tên đểu cáng này.
- Ồ hóa ra đây là bạn của tiểu thư sao? Thất lễ rồi!
Chàng trai kia mỉm cười như không có chuyện gì, sau đó nhanh chóng hòa vào đám đông.
- Cậu bớt kéo ông bướm giùm tớ đi!
Dương Thần thở dài nhìn cô bạn.

Thật khổ mà!
- Cậu có thấy anh ấy không?
Khả Như làm gì để ý đến tên kia.

Cô chỉ quan tâm anh tiểu Nam mà thôi.
- Không thấy! Nhưng mà tớ nghe nói hình như anh ấy đi nói chuyện với ai đó rồi!
- Ở đâu?
- Cái này thì tớ không biết...
Cậu gãi đầu, lúc nãy thấy cô bị làm phiền nên cậu vội vàng trở lại nên không nghe kịp.
- Thôi không sao! Miễn là anh ấy còn ở đây là được! Chúng ta đi tiếp thôi!
- Ừm!
- Là Diệp tiểu thư đây sao?
Cái....
Khả Như nghiến răng, cảm thấy ngày hôm nay vô cùng đen đủi.

Hết gặp một tên khốn giờ lại gặp cái cô tiểu thư này!
Cố gắng nặng ra một nụ cười hòa nhã, Khả Như xoay người lịch sự cất tiếng chào.
- Hà tiểu thư!

- Wow, tôi còn tưởng là bản thân nhìn nhầm người nữa chứ? Không ngờ là cô thật nha! Hóa ra Diệp tiểu thư cũng thích đến mấy nơi sang trọng như vậy sao? Tôi còn tưởng...
Khẽ nhếch môi, Hà A Kỳ cố tình khiêu khích.
Lúc nãy ả vừa bị Dương Thừa Nam làm bẻ mặt, bây giờ lại gặp Diệp Khả Như không phải là cơ hội báo thù hay sao?
- Hôm nay cậu ra đường có cúng không vậy?
Dương Thần thì thầm vào tai cô bạn.
- Sau này tớ sẽ cúng cả họ và tên của cô tiểu thư chết bầm này!
"......"
Cậu ác thật đó!
- Hà tiểu thư quá lời rồi, chỉ là muốn đổi gió một chút mà thôi! Chưa kể đến, người của tôi đang ở đây, Diệp Khả Như tôi sao không đến được chứ?
Muốn khiêu khích tôi sao? Cô còn non lắm!
- Diệp tiểu thư đúng là thích đùa...
Hà A Kỳ bấu chặt móng tay vào cấu váy, vẻ mặt vì gượng cười mà trở nên có chút khó coi.
- Nếu Hà tiểu thư không có gì nói thì chúng tôi đi trước.
Cô thật sự không muốn nói chuyện với bà điên này đâu!
- Ồ sao có thể được chứ? Tôi vốn dĩ là muốn trò chuyện cùng Diệp tiểu thư mà! Nào tôi mời cô một ly!
Khẽ từng bước tiến gần, Hà A Kỳ nâng lên ly rượu.
- Thất lễ quá, tôi không biết uống!
Cô nhẹ nhàng từ chối.
- Sao lại vậy được? Diệp tiểu thư như vậy khác gì là không nể mặt tôi? Hay là loại rượu quý như vậy, Diệp tiểu thư uống không nổi?
Cô gái đáng ghét này!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play