Kết quả lúc mang thức ăn lên, giây phút Bạch Tuấn Thành nhìn thấy đồ ăn, khóe miệng khẽ co giật, bàn tay to túm lấy ôm Giai Kỳ vào trong ngực, cười như không cười nói:

- “Bà xã, đi ăn cơm.”

Tay Bạch Tuấn Thành dừng lại ở trên eo Giai Kỳ, dùng sức nhéo một cái.

Giai Kỳ đau đến suýt chút nữa xù lông, nhưng không dám biểu hiện quá nhiều ở trước mặt ba mẹ, chỉ có thể âm thầm bẻ tay Bạch Tuấn Thành.

Trên bàn ăn, Giai Kỳ chống mặt nhướng mày với Bạch Tuấn Thành, truyền ý tứ “Ai bảo anh chọc tôi”.

Cùng lúc đó, Giai Kỳ chuyên chọn cà chua, cà rốt, quả trân châu để gắp cho anh.

Bạch Tuấn Thành cười cười nói với Giai Kỳ:

- “Bà xã, em tốt với anh thật.”

Hai tay Giai Kỳ che mặt, làm bộ thẹn thùng:

- “Không tốt với anh thì tốt với ai. Ông xã ăn nhanh đi.”

Dưới ánh mắt chăm chú của ông bà Mạc, Bạch Tuấn Thành gắp cà rốt trong đĩa nếm thử một ngụm, sắc mặt khó có thể che dấu, trên bàn cơm bà Mạc nhìn ra có gì đó không đúng, lại liên tưởng đến tính tình con gái, cho nên dặn đò phòng bếp nhanh xào lại mấy món ăn, không để những nguyên liệu vừa rồi Giai Kỳ nói cho vào trong thức ăn.

Chỉ chốc lát sau toàn bộ đồ ăn trên bàn đã được thay đổi, Bạch Tuấn Thành cảm kích nhìn mẹ vợ, Giai Kỳ bĩu môi không vui làm nũng với bà Mạc:

- “Không phải mẹ nói không được kén ăn sao? Tại sao lại thiên vị? Có con rể thì quên mất con gái."

Bà Mạc túm lấy bím tóc của Giai Kỳ nói:

- “Con nhóc này, chỉ biết giở trò.”

Giai Kỳ bĩu môi, kéo lại bím tóc của mình:

- “Mẹ, buổi sáng không dễ gì mới nghĩ ra được, mẹ làm loạn của con rồi."

Lúc ăn cơm, lần đầu tiên Bạch Tuấn Thành cảm nhận được sự âm áp của nhà họ Mạc, phòng ốc không lớn, ba mẹ vợ ấm áp, ăn cơm có thể nói chuyện trên trời nói chuyện bát quái, Giai Kỳ không tiếp cận được thức ăn ở phía bên kia bàn, trực tiếp đứng lên gắp thức ăn, lần đầu tiên Bạch Tuấn Thành trải qua bữa cơm như vậy, hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên lại có chút ao ước.

Từ nhỏ anh đã bị lập ra các loại quy củ, bởi vì là lão đại trong nhà, ăn không nói chuyện là quy tắc cơ bản, còn có các loại lễ nghi phải học, hơn hai mươi năm qua Bạch Tuấn Thành luôn như thế, hôm nay đột nhiên thay đổi.

Đồng thời anh càng chắc chắn Giai Kỳ không chịu nổi cuộc sống của nhà họ Bạch, nhà họ Bạch trói buộc quá nhiều, cô ở nhà họ Bạch giống như lông vũ bị trói buộc, đè nén bản tính của cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ tự rời đi.

Mà Giai Kỳ lại nghĩ như thế nào chứ?

Nhất định phải giữ lại người chồng đẹp trai này, ít nhất nhìn cũng vui mắt?

Giờ phút này Giai Kỳ chỉ nghĩ: Cái này ngon, cái kia ngon, cái này hợp khẩu vị của mình, cái kia thoạt nhìn rất ngon, vẫn là nhà mình tốt…

Giai Kỳ ăn đến mất hình tượng, nhưng Bạch Tuấn Thành lại nhìn rất vui vẻ.

Hoàng hôn trên bầu trời có nghĩa sắp kết thúc một ngày, mặc dù Giai Kỳ đang làm nũng khóc lóc ầm ĩ, nhưng hóc mắt đỏ bừng thì không thể giấu được, cô bước một bước lại quay đầu rồi ngồi lên xe quay trở về nhà họ Bạch, ông bà Mạc cũng không nỡ, nhưng có thể làm gì được chứ. Lên đến trên xe, Giai Kỳ im lặng xoa hốc mắt. Bạch Tuấn Thành thấy vậy ném cho cô một gói khăn giấy:

- “Đừng khóc nữa, âm thanh khó nghe chết đi được.”

Giai Kỳ nghe vậy lập tức khóc òa lên, khiến Bạch Tuấn Thành cảm thấy bản thân cứ như là kẻ ác phá hoại gia đình người ta.

Giai Kỳ rút khăn giấy ra, hít hít mũi: “ÒI”

Bạch Tuấn Thành không ngờ Giai Kỳ lại nghe lời như vậy, hơi bất ngờ, lại nhìn cô đang làm gì, anh chỉ cảm thấy vẫn là nên thu lại lòng từ thiện của mình.

Qua một lúc sau, ánh mắt anh nhìn về phía Giai Kỳ, khuôn mặt nhỏ dưới ánh hoàng hôn rất đẹp, mỗi một động tác đều rất đáng yêu lại ngoan ngoãn, Bạch Tuấn Thành không nhịn được cong khóe môi lên, bản thân không nhận thức được, lúc này tâm trạng của anh rất tối.

Cách tốt nhất để phân tâm sự chú ý chính là chơi điện thoại, Giai Kỳ lấy điện thoại ra lướt lướt, nhìn thấy hot search trên mạng:

" Đêm khuya Lưu Hàn Lam ra ngoài mua rượu, nghi vấn thất tình!"

Giai Kỳ mở miệng nói:

- “Lưu Hàn Lam đâu có bạn trai, còn thất tình mua rượu nữa chứ.”

Lúc này bỗng nhiên xe phanh gấp khiến Giai Kỳ không thắt đai an toàn ngồi trên ghế lái phụ nhào người về phía trước, đầu đập nặng nề lên xe, lập tức sưng lên, Giai Kỳ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy không giống như có động vật hay là vật gì xông qua đường, cần phanh xe gấp làm gì chứ, cho nên hỏi anh:

- “Sao vậy? Sao bỗng nhiên anh phanh gấp vậy?”

Bạch Tuấn Thành hỏi:

- “Cô nhìn thấy ở đâu vậy?”

- “Hả? Nhìn thấy cái gì?” Giai Kỳ mơ màng.

Bạch Tuấn Thành thấy vừa nãy điện thoại của Giai Kỳ rơi xuống đất, lập tức nhặt lên, hot search hiên thị trên màn hình điện thoại vẫn còn, còn hiền thị hình ảnh Lưu Hàn Lam mua rượu, thời gian là hai ngày trước. Hai ngày trước, điện thoại của họ bị tịch thu.

Tay Bạch Tuấn Thành nắm tay vô lăng siết chặt, anh lãnh khốc ném điện thoại lại cho Giai Kỳ quát lớn lên:

- “Xuống xe!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play