Giai Kỳ hỏi thư ký:

“Cô ấy đến làm gì vậy?”

Thư ký đáp: “Bàn về hợp đồng phát ngôn.”

Giai Kỳ gật đầu:

“Ò, vậy tôi vào đây.”

Rất nhanh, chuyện này đã bị Giai Kỳ vứt bỏ lại phía sau.

Thư ký dẫn Giai Kỳ đến cửa, rồi gõ cửa:

“Chủ tịch, cô Mạc đến rồi."

“Bảo con bé vào đi.”

Giai Kỳ đi vào thấy ông Bạch đang cúi đầu xử lý tài liệu.

Giai Kỳ nói: “Ba, buổi trưa hai bọn con về nhà, đây là cơm mẹ bảo con và Bạch Tuấn Thành mang đến cho ba.”

Ông Bạch gật đầu: “Được, lát nữa ba sẽ ăn, con đi tìm Tuấn Thành đi.”

Giai Kỳ muốn hỏi một ít chuyện, lại không biết mở miệng như thế nào, nên lập tức rời đi.

Vừa đến phòng tổng giám đốc, cô đã bị thư ký chặn lại:

“Cô Mạc, tổng giám đốc đang tiếp khách.”

“Anh ấy cũng tiếp khách sao.” Giai Kỳ hỏi.

Giai Kỳ tự gật đầu, sau đó tự nhận xui xẻo mò mẫm đi vào phòng nghỉ.

Một lát sau, Giai Kỳ gọi thư ký đến:

“Cô vào văn phòng lấy mấy gói đồ ăn vặt của tôi ra đi.”

Thư ký nói: “Tôi không dám.”

Giai Kỳ: “Cô cứ vào với lý do công việc.”

Thư ký xua tay, bảo cô ấy đến văn phòng lấy đồ ăn vặt, cho cô ấy mười lá gan cũng không đủ:

"Vậy tôi cũng không dám.”

Trong đầu Giai Kỳ nhảy ra một chiêu, lập tức gọi thư ký tới.

Thư ký nghe Giai Kỳ nói xong, vẻ mặt không xác định, cuỗi cùng dưới sự cổ vũ của Giai Kỳ đã ôm một phần tài liệu, gõ cửa.

“Vào đi.”

Thư ký đi tới ở trước bàn: “Tổng giám đốc, ở đây có tài liệu cần anh ký.”

“Đặt ở đó trước đi.”

Bạch Tuấn Thành không thèm nhìn đã nói.

Thư ký phản ứng nhanh, lập tức ứng biến:

“Tổng giám đốc, tài liệu này rất gấp.” Nói xong thì mở tài liệu ra.

Bạch Tuấn Thành đang muốn khiển trách cấp dưới lại phát hiện trong tài liệu có một tờ giấy A4, bên trên viết:

"Bạch Tuấn Thành, em đói! Muốn ăn vặt, nên nhờ thư kỷ giúp đỡ."

Những từ đó được viết rất to, góc dưới bên phải cũng có viết:

" Mong tổ chức phê duyệt."

Bạch Tuấn Thành che khóe miệng cười ký tên.

Sau khi thư ký nhìn thấy thì mang tài liệu rời khỏi văn phòng.

Giai Kỳ ở ngay cửa, thư ký vừa đi ra đã hỏi:

“Thế nào thế nào?”

Thư ký đưa tài liệu cho cô: “Cô Mạc xem đi.”

Sau khi mở ra, lập tức thấy dòng chữ:

"Tổ chức không phê duyệt. Nếu em nghe lời, ở lại phòng nghỉ năm phút, sẽ lập tức đưa đồ ăn vặt cho em."

Giai Kỳ thành thành thật thật ở phòng nghỉ.

Trong văn phòng, Bạch Tuấn Thành gọi điện thoại cho chủ tịch Bạch:

“Ba, Giai Kỳ đâu?”

“Không phải con bé đi rồi sao?”

“Ừm, con biết rồi.”

Anh cúp điện thoại, nói với Đàm Nhạc:

“Tổng giám đốc Đàm, vợ tôi đã về nhà rồi.”

Đàm Nhạc kinh thường đáp trả:

"Đừng gọi vợ thân thiết như vậy, cuối cùng là vợ của ai vẫn chưa biết được."

Bạch Tuấn Thành chỉ vào cửa: “Cửa ở bên kia.”

Đàm Nhạc rời đi.

Bạch Tuấn Thành đích thân tiễn người đến cửa thang máy, không phải nói Đàm Nhạc có thể diện lớn cần anh tiễn mà là anh hơi lo lắng Giai Kỳ sẽ đột nhiên xuất hiện.

Mãi cho đến khi người vào thang máy, Bạch Tuấn Thành mới đi đến phòng nghỉ nói với Giai Kỳ:

“Đi thôi, trở về văn phòng.”

Giai Kỳ: “Anh và ba đều bận rộn như vậy sao? Mỗi ngày đều phải tiếp khách, sau khi ăn hết đồ ăn vặt em sẽ không đến nữa đâu.”

Bạch Tuấn Thành dặn dò thư ký: “Sau này khách đến, trực tiếp dẫn đến phòng hội nghị. Đừng vào văn phòng của tôi nữa.”

Thư ký nhận lệnh.

Giai Kỳ nói: “Đừng, vừa rồi em chỉ thuận miệng nói thôi. Anh đừng làm thế.”

Bạch Tuấn Thành đáp lại: “Không phải vì em. Em đang nghĩ gì vậy?”

Giai Kỳ mất mát ồ một tiếng.

Bạch Tuấn Thành kéo tay Giai Kỳ đến gần văn phòng:

“Ăn đi.”

Giai Kỳ ngồi vào vị trí vừa rồi Đàm Nhạc ngồi, mở đồ ăn vặt sau sofa ra ăn.

“Ò, Bạch Tuấn Thành, công ty thật sự có thể vượt qua cửa ải khó khăn này sao?”

Bạch Tuấn Thành nói: “Đây không phải là cửa ải khó khăn.”

Giai Kỳ không nói lời nào, lại mở hai gói đồ ăn vặt, cô khát nước, lập tức bưng ly nước trước mặt lên muôn uống thì lại bị Bạch Tuấn Thành cướp đi rồi đưa ly của mình cho cô:

“Uống ly này.”

Giai Kỳ trực tiếp cầm uống một hơi cạn sạch.

Ly trong tay Bạch Tuấn Thành đã bị đổ vào chậu cây văn phòng.

Giai Kỳ cầm ly vừa uống đi rót thêm một ly nước, ôm lấy uống, vừa uống vừa nghĩ:

“Nếu có món cay thì hay rồi."

Giai Kỳ nhìn lịch đột nhiên nói:

“Còn bảy ngày nữa là qua năm mới rồi.”

"Ừm.”

Giai Kỳ háo hức hỏi:

“Năm mới năm nay em về nhà hay là?”

“Ở nhà họ Bạch.”

“Vậy mọi người thường làm gì trong dịp năm mới?”

Bạch Tuấn Thành từ tốn trả lời:

“Quân Đàm gặp bạn bè, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, ông nội sẽ có mấy cấp dưới đến thăm, tôi và ba xã giao. Mẹ và Nhi Nguyệt thì giống như những năm trước.”

Giai Kỳ hỏi: “Công ty của anh không nghỉ à?”

“Bốn ngày nữa nghỉ.”

Giai Kỳ nghe thế cũng đáp:

“Công ty của ba em qua hai ngày nữa là được nghỉ. Sau đó cùng em và mẹ cùng sắ11m đồ năm mới, người giúp việc cũng đều cho nghỉ. Dây pháo, pháo nổ, còn có thanh pháo hoa, đèn nháy… mỗi năm đều phải có. Mấy người không có sao?”

Giai Kỳ nói rất nhiều loại, Bạch Tuấn Thành nhìn nụ cười hồi ức trên mặt Giai Kỳ, nhìn đến ngây người, Giai Kỳ hỏi một câu:

“Sao vậy?”

Bạch Tuấn Thành tỉnh lại khi nghe cô hỏi:

“Chúng tôi không có. Thứ đó vui không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play