"Năm ngoái, công nghệ điện tử Dạ Thị phát hành năm chiếc điện thoại di động trên toàn quốc, một chiếc màu tím trầm, một chiếc màu xanh mát mẻ, một chiếc màu xám đẳng, một chiệc màu đen huyền, còn có một chiếc màu bạch kim. Bạch Tuấn Thành có được chiếc màu tím trầm, anh ấy đã tặng cho con nhưng con không thèm, nên đã lập tức ném lại cho anh ấy.”

Giai Kỳ ngửa mặt kiêu ngạo nói.

Bà Mạc nửa tin nửa ngờ:

- “Không bị bắt nạt là được, bị bắt nạt phải nói cho mẹ biết ngay.”

Giai Kỳ gật đầu, thái độ qua loa với không kiên nhẫn lẫn lộn:

- “Được được được. Mẹ, con đói rồi, con đi bóc tỏi nhặt rau cho mẹ. Mẹ nấu ăn cho con đi.

Bà Mạc bị đẩy vào phòng bếp, đầu bếp nhà họ Mạc thấy vậy tự rời khỏi phòng bếp, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

Giai Kỳ cầm lấy cây hành lá chơi đùa trong tay, tìm cơ hội thích hợp mở miệng hỏi:

- “Mẹ, lúc ấy sao mẹ với ba phát triển công ty lớn mạnh được vậy?”

Cô muốn mở miệng hỏi làm thế nào đề nhanh có tiền, nhưng sợ quá trực tiếp, để lộ chân ngựa gây ra mẹ nghi ngờ. Sau đó Giai Kỳ nghĩ đến thành công của ba mẹ, nên muốn học hỏi một hai.

Bà Mạc cũng là một trong những người tiên phong của tập đoàn Mạc Thị, nghe vậy lập tức hỏi:

- “Sao vậy?”

- “Không sao, chỉ là hỏi thôi, muốn nghe chuyện năm xưa của mẹ với ba.”

- “Lúc mới bắt đầu, ba con phát hiện quốc gia chúng ta dân cư quá đông, Sau này. ảnh hưởng nhất chính là vẫn đề chỗ ở, mặc dù quốc gia thực hiện kế hoạch hóa gia đình, lúc đó chỉ có một phần nhỏ khu vực có thể quản lý, những nơi như vùng nông thôn hoặc núi hoàn toàn không quản được, có gia đình nhất định phải có con trai, hơn nữa bọn họ cũng không biết cách tránh thai.” Bà Mạc nói với con gái, lúc trước sẽ ngượng ngùng nhưng hiện tại con gái đã lập gia đình nên không sao, con bé sẽ hiểu.

Bà Mạc tiếp tục: “Quá nhiều người nhưng nhà lại quá ít. Nghĩ đến hai ba mươi năm sau mọi nơi đều là nhà, không có đất trồng cây, đến lúc đó sẽ xảy ra nạn đói, cho nên kiên quyết không chạm vào đất thích hợp cho cây trồng. Muốn giải quyết thì phải làm sao?”

Giai Kỳ gật đầu nghe lời của bà Mạc nói: “Xây nhà.” Đúng vậy, lúc đó có không ít doanh nhân có ý tưởng này, nhưng thật sự dám thực hành lại không nhiều, ít đến đáng thương.

- " Lúc đó ông nội con đã nghĩ làm ở nhà xưởng, bán nhà, đập đồ bán sắt gom góp cho ba con hai triệu, ba mươi năm trước, hai triệu đối với gia đình bình thường là con số trên trời, sau đó ông nội con về quê để cho ba con lăn lộn.” Bà Mạc càng nói càng chìm sâu vào ký ức.

Giai Kỳ tò mò hỏi: “Lúc đó hai người vẫn chưa quen biết sao?” Cô nhớ tập đoàn Mạc Thị là công ty của nhà ông ngoại.

“Ừm, lúc đó ông ngoại con mở một công ty nhỏ, ba con có học vẫn nhưng không có kinh nghiệm, đến công trường chuyên gạch người ta còn khinh thường ông ấy, chê cười ông ấy học cho nhiều có tác dụng gì, nên không cần ông ấy. Lúc đó ông ngoại con để ý tinh thần với ý chí của ba con nên đã giữ ông ấy lại. Lúc này hai bọn ta mới quen biết nhau, kết hôn rồi có con.” Bà Mạc kể xong, đi qua bên cạnh rửa tay.

Giai Kỳ đi theo qua đó hỏi:

- “Mẹ, vậy trước đây Mạc Thị là công ty của ông ngoại sao?”

“Đúng vậy, mẹ và ba con kết hôn không lâu, công ty đã đổi tên thành bất động sản Mạc Thị, dùng ba triệu do ông ngoại con để lại cộng thêm hai triệu của ba con đi bưng một khối, lần đầu tiên xây nhà cao tầng, bọn ta lại học thêm một năm, lúc con ba tuổi, tòa nhà đầu tiên mới xây xong.”

Giai Kỳ lập tức bội phục ba mẹ mình, thân là con gái của bọn họ, Giai Kỳ cũng rất tự hào, đồng thời cũng rất áp lực. Tương lai Mạc Thị thật sự giao vào tay cô, cô thật sự có thê dẫn dắt huy hoàng giống như ba mẹ sao?

Hiện tại Giai Kỳ vẫn chưa biết tương lai Mạc Thị vẫn sẽ huy hoàng, nhưng không phải dưới sự dẫn dắt của cô, mà là dưới sự dẫn dắt của người chồng Bạch Tuấn Thành của cô.

Mẹ, con không biết hai người lại có kinh nghiệm như vậy, con còn tưởng Mạc Thị được nhận từ trong tay ông ngoại, Mạc Thị là giang sơn do ông ngoại đánh hạ, mẹ và ba chỉ là con gái và con rể nên được kính trọng trong công ty.” Giai Kỳ nói.

Thì ra lúc ba mẹ còn trẻ còn có kinh nghiệm như vậy, Giai Kỳ bội phục, cũng càng kính trọng ba mẹ.

Bà Mạc bắt đầu thái rau, sau đó nói chuyện với Giai Kỳ, đứa trẻ lớn rồi, có một số chuyện cũng phải nói cho cô biết, có một số đạo lý vẫn cần ba mẹ đi điểm hóa, dạy dỗ:

- “Lúc có người tôn kính hoặc kính trọng con, không phải bởi vì điều kiện bên ngoài của con, mà là trên người con có một chỗ lóe sáng hoặc làm chuyện gì khiến họ thích, kính nễ, đồng ý sùng bái con, điều kiện bên ngoài của con chỉ có thể nghênh đón người khác nịnh bợ với tâng bốc mà thôi.”

MỌI NGƯỜI ĐỌC XONG THÌ NHỚ CHO MÌNH 1 LIKE NHAA ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAPTER TIẾP THEO.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play