Phí Anh đúng là không tin vào lời nói của Diệp Châu, cậu luôn tin vào phán đoán của mình. Từ trước tới nay bất cứ điều gì cậu nhận định thì đều không sai lệch, lâu dần cậu tự coi đó chính là tài năng tiềm tàng của mình. Trong mọi hoàn cảnh đều thế và tất nhiên đối với cậu chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ. Vương Tử Tuyền được cậu nhận định là một cô gái tốt và có nhân phẩm hơn người. Cũng giống như cậu nhận định Diệp Châu là một kẻ lưu manh nhân phẩm tồi tàn thì có chối cãi cũng không được.
Lại nói về Vương Tử Tuyền, tuy là vẫn chăm chỉ câu con mồi ngây thơ là Phí Anh nhưng vẫn là ráo riết tìm cho mình một chỗ dựa an toàn. Điều này vừa hay lại chỉ có Diệp Châu nhìn thấy còn Phí Anh thì không. Cậu mỗi ngày đều dành thời gian cùng Tử Tuyền hẹn hò, ôm hôn đại khái là chưa có thế nhưng lâu dần cô ả cũng chịu cho cậu nắm tay. Điều này càng làm cậu tin tưởng rằng những lời Diệp Châu nói hoàn toàn bịa đặt, chắc chắn là do ghen tị mới như thế.
"Tôi theo đuổi chị lâu như vậy rồi sao lại không chịu làm bạn gái của tôi thế? Chị là chê tôi ít tuổi hơn à?"
Vương Từ Tuyền nhìn nhìn Phí Anh sau đó lại hất hất mặt về phía sau nói bóng gió.
"Không phải! Tôi chỉ là không thích mỗi lần chúng ta đi hẹn hò thì liền có kẻ bám theo sau lưng."
Nghe câu nói này Phí Anh liền nghĩ ngay tới Diệp Châu nên sinh nghi ngờ hỏi lại.
"Bám theo sau lưng? Ý chị là..."
Quả nhiên lại là Diệp Châu, rõ ràng một thời gian dài hắn đã dừng việc bám theo phía sau Phí Anh đi hẹn hò, bây giờ lại muốn quay lại phá đám. Cậu bực mình quay đầu lại nhanh chóng tiến tới gần hắn há miệng chửi rủa.
"Anh làm gì mà lén lút theo dõi bọn tôi vậy hả? Anh thua rồi còn không chịu nhận, đi theo Tử Tuyền để làm cái gì?"
Diệp Châu từ sau khi phát hiện Vương Tử Tuyền bắt cá hai tay liền không yên tâm về Phí Anh. Hắn còn nghe nói thời gian gần đây cậu cùng cô ta đã tiến thêm được một bước, gần như sẽ xác nhận mối quan hệ yêu đương hẹn hò. Hắn nhịn không được mỗi ngày đều lén lút đi phía sau theo dõi cậu và cũng rất cố gắng để cậu không phát hiện ra mình. Hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình hành động như vậy thì được cái gì nữa nhưng hắn biết người hắn muốn đi theo không phải mỹ nhân họ Vương kia mà là Phí Anh.
"Anh không đi theo Vương Tử Tuyền."
"Anh không đi theo Vương Tử Tuyền vậy anh đi theo ai? Ở đây ngoài cô ấy là người được theo đuổi thì còn ai nữa? Anh nói mà không thèm suy nghĩ sao? Có ma mới tin anh, tôi cảnh cáo đấy đừng có mà phá đám tôi. Anh trai tôi sắp về rồi, lúc đó để xem anh ấy xử anh thế nào."
Diệp Châu liếc mắt thấy bộ dạng của Vương Tử Tuyền đang đứng bên cạnh Phí Anh giả bộ ngây thơ thì lại không khỏi ghét bỏ. Hắn không ngại mà đưa mắt trừng khiến cô một phen thất kinh. Tử Tuyền phút chốc lại ảo tưởng Diệp Châu đang ghen với Phí Anh vì mình thì lại đóng vai thánh mẫu chen giữa hai người.
"Hai người thôi đi được không? Cứ gặp nhau là cãi cọ. Hai người như vậy khiến tôi thật khó xử, dù sao thì tôi cũng không thể một lúc bắt cá hai tay được."
Không thể một lúc bắt cá hai tay, vậy mỗi ngày đều đi với Trần Kính Đằng đến khuya muộn, ôm hôn không rời bây giờ lại ở đây giả bộ trinh tiết dụ dỗ trai tơ thì tính là cái gì. Nội tâm Diệp Châu gào thét dữ dội muốn ngay tại đây vạch mặt Vương Tử Tuyền. Thế nhưng mà hắn cũng có nguyên tắc và suy nghĩ của bản thân mình. Phụ nữ có thể thay đổi, có thể quen chán rồi bỏ nhưng tuyệt đối không đem chuyện riêng của họ ra để cãi cọ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn cũng không thể cứ như vậy mà im lặng liền đem ánh mắt liếc sang phía cô ả trừng trừng.
"Không thể bắt cá hai tay hả? Nói cũng hay lắm. Quả nhiên Vương Tử Tuyền là đóa sen trắng rồi."
Phí Anh cảm nhận thấy ngữ khí của Diệp Châu có phần châm chọc thì lại không kiềm chế mà túm lấy cổ áo hắn cảnh cáo.
"Anh đừng có mở miệng ra là lại nói mấy lời độc địa như vậy. Tôi nói cho anh biết, anh có nói thêm nữa tôi cũng không tin đâu, đừng phí sức."
Diệp Châu là điển hình của miệng tiện, hắn không muốn nói thì thôi, nếu mà nói ra thì chắc chắn sẽ không thể chịu nổi. Bấy lâu nay hắn đối với Phí Anh đã không còn như vậy nữa chỉ là cậu không nhận ra sự thay đổi này mà thôi. Hắn nhìn cậu, ánh mắt của hắn lúc này chính là bất lực và giận dữ nhưng không thể nào phát ra ngoài được.
"Buông ra đi! Anh không muốn nói nhiều đâu. Muốn yêu đương thì mở to mắt ra mà nhìn chứ đừng có mù quáng rồi bị người ta lừa gạt."
"Anh dạy đời tôi hả? Tôi không cần đâu, cảm ơn!"
Phí Anh buông cổ áo Diệp Châu ra, toan nắm lấy tay Vương Tử Tuyền rời đi thì bỗng nhiên đằng xa truyền tới tiếng gọi của Trần Kính Đằng khiến cả ba người đều sững sờ.
"Phí Anh cũng ở đây à? Đi đâu đây?"
Phí Anh gặp được đàn anh của mình thì cũng thu lại mấy phần nóng nảy mà vui vẻ trả lời.
"Chào anh! Em hôm nay cùng với Tử tuyền đi chơi ạ. Nhà anh không ở hướng này mà, hôm nay anh cũng qua đây chơi sao?"
Trần Kính Đằng đưa mắt nhìn Diệp Châu sau đó nở một nụ cười đầy bí hiểm vỗ vỗ vai Phí Anh đầy thân thiện.
"Phải nha! Hôm nay anh cũng có hứng thú qua bên này đi dạo vừa hay lại gặp mọi người. Đây có phải là bạn học Vương Tử Tuyền của chúng ta không? Phí Anh, cậu cũng có mắt nhìn lắm đấy!"
Vương Tử Tuyền nghe thấy bạn trai khen mình thì cười bẽn lẽn. Cô lại như vô ý mà đứng sát lại gần Trần Kính Đằng lén lút liếc mắt đưa tình một cái. Phí Anh bởi vì trước mặt là đàn anh mình kính trọng, lại được khen có mắt nhìn nên mụ mị cả đầu óc căn bản không nhận ra điểm mờ ám giữa hai người bọn họ. Diệp Châu nãy giờ vẫn là im lặng quan sát miệng lại nhếch lên nhìn đàn anh của Phí Anh đang khoa trương nhìn về phía mình thách thức.
"Kia là Diệp Châu phải không? Nghe nói cậu cùng với Phí Anh đều đã xác nhận đối đầu nhau à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi cùng một chỗ thế? Hay là lại tới đây phá đám đàn em hẹn hò?"
"Trần Kính Đằng, thằng miệng chó này."
Diệp Châu không nhịn được liền xông tới, chuyện cũ thù mới hắn gộp vào thành một phát điên cuồng đánh đấm. Phí Anh và Tử Tuyền bị dọa cho một phen bất ngờ không kịp trở tay chỉ có thể ở một bên la lớn ngăn cản.
"Lý Diệp Châu, anh làm cái gì thế hả? Mau dừng tay lại!"
Vương Tử Tuyền lúc này căn bản là không thể diễn xuất nữa. Nhìn thấy Diệp Châu cùng Kính Đằng loạn thành một đoàn ta sống ngươi chết thì gào lên, cô ta là đang muốn bảo vệ cho bạn trai chính thức của mình.
"Diệp Châu anh dừng tay lại, mau dừng tay lại, tên khốn nạn này!"
Diệp Châu không thèm nghe lời khuyên can cứ thế hết sức mà đấm. Trần Kính Đằng cũng không phải dạng vừa, có ai mà không biết hắn cùng Diệp Châu là một chín một mười. Từ trước tới nay ngứa mắt nhau nhưng căn bản nước sông không phạm nước giếng. Diệp Châu nghĩ tới việc hắn cùng Vương Tử tuyền câu kết dắt mũi mình cùng Phí Anh thì không thể cứ như vậy cho qua nên phải động thủ mới hả dạ.
Phí Anh nhìn thấy một Diệp Châu hung tàn không có đối thủ như thế này thì lạnh cả sống lưng. Nghĩ đến những lần cậu cùng hắn đánh nhau thì nuốt khan một trận. Nếu hắn cũng đánh cậu như thế này thì chỉ có nước gãy hết xương rồi.
"Diệp Châu! Anh không được đánh nhau nữa, tôi bảo anh có nghe không?"
Lời này của Phí Anh không quá lớn nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm. Diệp Châu vậy mà dừng thật, trên mặt cũng không ít vết sưng đỏ ước chừng chỉ qua ngày mai là tím đen cả thôi. Trần Kính Đằng cũng không vừa vặn gì nhưng mà thể lực so với quán quân thể thao của trường vẫn không có cửa qua mặt cho nên thu về không ít thương tích. Còn Vương Tử Tuyền sau đó vừa thấy hai người dừng tay thì nhanh chóng chạy lại đỡ lấy Trần Kính Đằng khiến Phí Anh một phen chưng hửng.
"Anh có sao không Kính Đằng?"
Rõ ràng là hai người này quan tâm nhau như vậy không giống như mới quen lần đầu. Phí Anh nhìn họ rồi nghĩ như vậy nhưng cũng không dám chắc chắn chỉ có thể yếu ớt phản kháng có như không có.
"Tử Tuyền, chị qua đây!"
Vương Tử Tuyền tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm thế nào. Vừa lo lắng bị bại lộ lại lo cho bạn trai nên mắt không nhịn được mà lườm Diệp Châu.
"Cô nhìn gì tôi? Oan ức gì à?"
Vương Tử Tuyền hiện tại lại muốn trờ thành nạn nhân mà đỏ mắt hướng Diệp Châu mắng chửi.
"Lý Diệp Châu! Anh không đạt được mục đích của mình thì quay sang phá đám đúng không? Anh quá bỉ ổi, còn đánh cả đồng học của mình. Anh coi lại bản thân mình đi, loại người như anh không xứng đáng chạy theo tôi đâu."
Diệp Châu ôm một bên mặt sưng tấy, lại nghe mấy lời không biết xấu hổ này của Tử Tuyền thì bật cười. Hắn bây giờ là điếc không sợ súng nên lấy tay chỉ vào mặt cô gằn từng chữ.
"Sách nào nói tôi chạy theo cô? Đứa nào nói tôi không đạt được mục đích của mình liền quay sang phá đám? Đó chỉ là trước kia thôi. Mục đích của tôi là gì loại người như cô và nó hiểu được sao? Tôi cũng không hiểu vì sao hai người hẹn hò có đôi có cặp chán quá hay gì mà còn cấu kết bày trò lừa gạt người khác. Nhận thức về tình yêu có vấn đề hả? Hay là hẹn hò bình thường thấy nhạt nhẽo quá nên vẽ ra vở kịch này để mua vui? Đệt mẹ! Quay ông như chong chóng mà còn ở đó diễn đi, diễn nhiều vào."
"Anh...anh được lắm, anh xem thái độ của anh đi. Ngông cuồng ngạo mạn như vậy đối với Phí Anh nửa điểm cũng không bằng."
Diệp Châu quay sang nhìn Phí Anh đang đứng chết lặng nghe hai người nói qua nói lại thì lại nhịn không được mà nổi cáu.
"Tốt nhất là thôi mấy trò khích bác đó đi, cô nghĩ tôi là ai hả? Tôi chỉ nhún nhường người quan trọng với mình, còn lại thì quên đi. Cô tốt nhất là đừng ở trước mặt tôi ra vẻ, cô lừa được mấy đứa ngốc nghếch chứ cô nghĩ cô tuổi gì qua mặt tôi."
Trần Kính Đằng ngồi một bên vẻ mặt lại ẩn nhẫn vô cùng. Xét về miệng lưỡi thì tốt nhất đừng nên tranh cãi với Lý Diệp Châu. Nghe giọng điệu này cũng lờ mờ đoán ra hắn đã biết về mối quan hệ của mình cùng Vương Tử Tuyền thì nhanh chóng hướng Phí Anh làm bia đỡ đạn.
"Phí Anh! Lý thiếu gia là chỗ người quen biết của gia đình cậu phải không? Hôm nay thất lễ quá khiến đàn em chê cười rồi, tôi nghĩ chúng ta giải tán đi."
"Còn Lý Diệp Châu, mày nhớ những gì hôm nay mày làm đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày như vậy đâu."
Nói rồi Trần Kính Đằng bỏ đi trước để lại ba người không biết phải nói cái gì. Mọi chuyện cũng qua rồi thì Phí Anh bây giờ mới tiện tay đấm một cái vào ngực Diệp Châu mà trút giận.
"Anh xem đi! Lúc nào cũng bị anh phá cho tan tành hết cả. Tôi nợ anh phải không?"
"Đi về nhà đi Anh Anh."
Ánh mắt Phí Anh càng trở nên giận dữ nhưng cậu không muốn cùng Diệp Châu đôi co thêm nữa nên mới quay sang Vương Tử Tuyền đề nghị.
"Tử Tuyền, tôi đưa chị về."
"Cảm ơn cậu!"
Hai người rời đi bỏ mặc một mình Diệp Châu đứng ở đó tủi thân một mình. Hắn nhìn theo bóng lưng họ mà cảm thấy có một chút ganh tị. Hắn muốn Phí Anh đưa hắn quay trở về nhà nhưng mà cái này chắc chắn là không thể nào. Cậu rất nghiêm túc với chuyện tình cảm của mình hơn nữa vẫn là một mực tin tưởng Tử Tuyền như thế hắn căn bản không có cửa.
"Em lúc nào cũng bỏ mặc anh..."
Sau khi đưa Tử Tuyền về tới nhà Phí Anh lại vội vàng chạy ra chỗ cũ gặp Diệp Châu nhưng không thấy hắn đâu cả. Ban nãy cậu dự định sẽ đưa Tử Tuyền về trước cho tròn trách nhiệm của mình sau đó sẽ đến xem xét cho Diệp Châu sau. Dù sao Tử Tuyền cũng là con gái không thể để cô về một mình. Lúc đó rất muốn nói hắn ở đây đợi mình một chút nhưng không cách nào mở miệng được. Vả lại cậu cũng cho rằng hắn sẽ như những lần trước mặt dày ngồi đây ăn vạ cho nên mới rời đi như thế. Hôm nay lại không giống như mọi khi, Diệp Châu cuối cùng cũng không đợi cậu.
"Anh ấy lại đi đâu rồi? Mình còn tưởng là sẽ ở đây đợi mình quay lại nữa."
Phí Anh lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Châu liền phát hiện ra tiếng chuông điện thoại đang kêu ở gần đây nên lần theo âm thanh đó mà tìm tới. Thì ra ban nãy lúc đánh nhau với Trần Kính Đằng điện thoại của hắn đã bị văng ra chỗ bụi cây này mà hắn không để ý. Cậu cầm chiếc điện thoại lên đúng là hàng của Diệp Châu có khác, vẻ ngoài trông thật bá đạo lại còn đen tối một màu. Không hiểu sao cậu lại tò mò không biết tên thô lỗ này lưu tên mình là gì trong danh bạ, đoán chừng phải là cái tên nào đấy xấu xí lắm. Phí Anh gãi gãi mũi mấy cái sau lại ấn nút gọi cho Diệp Châu để xem xét thử. Điện thoại vừa sáng lên, màn hình báo hiệu cuộc gọi thì cậu trợn to hai mắt, không tin vào những gì mà mình thấy.
"Gì..gì đây?"
Diệp Châu vậy mà lại lưu tên Phí Anh là Bảo Bối, hình nền điện thoại cũng chính là hình của cậu. Mấy bức hình này cậu không biết từ đâu mà hắn có, một hồi lâu vẫn không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa liền hoảng hốt tắt luôn điện thoại.
Phí Anh ôm chiếc điện thoại của Diệp Châu chạy thẳng tới biệt thự nhà họ Lý. Cậu ấn chuông cửa thì ngay lập tức quản gia liền đi ra mở cổng, vừa nhìn thấy cậu thì ông ngay lập tức cười thân thiện.
"Cậu Phí Anh, đã gần khuya rồi cậu tới đây tìm ai thế? Ông bà chủ đã đi ngủ cả rồi!"
Mặc dù chú Ngô là người làm nhưng Phí Anh vẫn rất lễ phép cùi chào, lại còn rất nhỏ nhẹ mà trả lời.
"Anh Diệp Châu có nhà không ạ?"
"À...ra là cậu đến gặp cậu chủ à? Cậu ấy vừa mới về, chẳng hiểu sao mà mặt mày lại sưng hết cả, chắc lại đi đánh nhau ở đâu rồi. May mà ông bà chủ đều đã đi ngủ rồi không thì thấy bộ dạng cậu ấy như vậy chắc chắn sẽ trách phạt. Ông bà chủ cũng khắt khe với cậu ấy lắm nên nếu ma biết thì chắc lại trách mắng cả ngày, nào cậu có vào không?"
"À...dạ có, cho cháu vào một lát."
Quản gia Ngô mở cửa, Phí Anh nhanh chóng tìm đến phòng của Diệp Châu. Cậu gõ cửa mấy cái thì nghe phía trong truyền tới tiếng trả lời đầy mệt mỏi như đang chán nản lắm vậy.
"Khuya rồi còn có chuyện gì thế chú Ngô? Cháu rất mệt nên có gì mai hãy nói được không?"
Phí Anh đứng bên ngoài nghe thấy giọng điệu của Diệp Châu thì không khỏi buồn cười. Hóa ra Lý Diệp Châu ngông cuồng tự đại lại đối với người lớn tuổi lễ phép như vậy. Hắn xem ra không có lấy nửa điểm xa cách với người làm trong nhà, khác xa với tưởng tượng của cậu. Thiện cảm cũng tăng thêm một chút nên cậu lại kiên trì gõ thêm mấy tiếng.
"Chú Ngô..."
"Là tôi Phí Anh đây, mở cửa ra cái đi!"
Vừa nghe thấy giọng Phí Anh, Diệp Châu liền tung chăn bật dậy quên cả đau mà chạy ào ào ra mở cửa.
"Sao em đến đây? Khuya rồi mà..."
Tự nhiên Diệp Châu lại thay đổi xưng hô thế này khiến Phí Anh cảm thấy bất ngờ. Hắn thay đổi nhưng mà chắc bây giờ hắn vẫn chưa nhận ra điều đó nên mặt mày vẫn cứ ngờ nghệch nhìn cậu không dời mắt. Cậu đem chiếc điện thoại dí vào tay hắn sau đó nhìn nhìn lên mấy vết sưng tấy đang chuyển màu kia mà hỏi.
"Đã bôi thuốc chưa mà đi ngủ?"
"Chưa...nhưng mà kệ đi, điện thoại này nhặt ở đâu đấy?"
"Anh đánh nhau với người ta đến văng cả của vậy mà giờ còn hỏi tôi nhặt ở đâu à?"
Diệp Châu nghe xong liền trợn mắt lên kinh ngạc, trong đầu hắn đã nhảy ra vô vàn câu trả lời nhưng lại không dám chắc nên lắp bắp hỏi.
"Em... em ban nãy quay lại đó sao?"
Phí Anh lườm hắn một cái sau đó đẩy Diệp Châu qua một bên thản nhiên đi vào phòng. Cậu leo lên giường của hắn thoải mái nằm xuống thở ra một hơi.
"Hỏi thừa, tôi không quay lại thì có thể nhặt được cái của nợ đó cho anh à?"
Diệp Châu tâm tình vui sướng không ít, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại chân thấp chân cao tiến về phía giường cũng nằm xuống bên cạnh Phí Anh.
"Anh tránh ra một chút đi, tôi nằm một tí lát tôi về. Chạy lui chạy tới mệt chết tôi."
"À ừ... em nằm đi."
Diệp Châu gãi gãi đầu sau đó nằm nhích sang một bên, chừa chỗ cho Phí Anh. Nhích bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ sau đó liền rơi luôn xuống sàn nhà đánh bụp một tiếng kêu oai oái.
"Chết mất! Chết mất..."
Phí Anh vốn đã buồn ngủ rồi, lại cảm thấy mình còn chưa làm xong cái gì đó thì liền mở mắt ra. Vừa hay chứng kiến cảnh Diệp Châu hụt người rơi xuống giường thì nhịn cười không nổi.
"Anh cũng thật là...ngu thế!"
Phí Anh đứng dậy tìm khắp trong phòng sau đó vì không tìm thấy thứ mình cần thì quay lại hỏi.
"Trong phòng không có thuốc sát trùng với thuốc giảm đau sao?"
"Không có! Cái này chú Ngô đều giữ ban nãy anh quên xin rồi."
"Thế là anh cũng không bôi thuốc luôn?"
Diệp Châu bày ra vẻ mặt tỏ ra tội nghiệp vô cùng mà gật gật. Biểu cảm này của hắn khiến Phí Anh vừa tức lại vừa thấy buồn cười nên chẳng làm gì khác được ngoài việc tự mình làm.
"Đợi một chút! Rôi đi lấy thuốc cho anh, anh phiền ghê đó."
Diệp Châu tuy mặt mũi đã sưng húp hết cả lên nhưng vẫn là cười đến giật giật cơ thịt nát. Một lúc sau Phí Anh cũng đem theo một thùng dụng cụ y tế lên cẩn thận sát trùng và băng mấy vết thương hở lại cho hắn.
"A...đau! Nhẹ tay một chút..."
"Anh mà cũng biết đau hả? Sao ban nãy không đánh mạnh thêm tí nữa, đánh cho khỏi kêu luôn đi!"
Nói thì nói vậy nhưng Phí Anh vẫn là cẩn thận nhẹ tay vì sợ Diệp Châu đau. Cậu dùng tay nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết sưng lại làm tim hắn đập rộn ràng. Mắt nhắm lại hưởng thụ, nhắm mắt hưởng thụ không còn chưa đủ hắn còn trục tiếp cầm tay cậu di di mấy chỗ bị sưng miệng rất không đứng đắn mà rên rỉ.
"Ai cha...êm ái quá! Đúng rồi xoa nhẹ như vậy, như vậy...thật thoải mái!"
Phí Anh bị hành động này của Diệp Châu làm cho ngượng. Cậu lại nhớ về cái hôm hắn ở trong cửa hàng thức ăn nhanh kia tùy tiện lau miệng cho cậu thì thấy thật bối rối. Cậu lúc này mãi lo nghĩ nên cũng quên luôn là sợ hắn đau mà trực tiếp dùng lực dí vào vết thương khiến hắn đau đến chảy nước mắt.
"Em...em dám động thủ..."
"Ai là em của anh? Đồ điên!"
Diệp Châu lúc này mới nhận ra bản thân mình lại không kiểm soát được lời nói thì ngậm miệng lại. Cái này bị nhắc nhở cũng thấy xấu hổ quá, dạo này cứ thích xưng anh em với Phí Anh mặc dù cả ngày cứ kiếm chuyện. Bao nhiêu năm nay vẫn tiếc xưng hô một cách đàng hoàng, mở miệng ra thì liền mày tao. Không nghĩ là bây giờ hắn lại có thể xưng hô ngọt ngào thế mà chẳng hay biết.
"Gần mười hai giờ rồi, không định về à?"
"Phải về chứ, không lẽ tôi ngủ ở đây à?"
Phí Anh thu dọn mớ bông băng trên sàn nhà sau đó cất gọn hộp thuốc vào một chỗ. Cậu đứng lên chuẩn bị đi về thì bàn tay bất chợt bị Diệp Châu nắm lại.
"Khuya rồi, hôm nay ở lại đây đi."
Lời đề nghị của Diệp Châu khiến Phí Anh vừa bất ngờ lại vừa bối rối. Nhìn xuống chỗ bàn tay hắn đang nắm tay mình chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác muốn đồng ý với lời đề nghị này của hắn ghê. Sau cùng cậu không nghĩ nhiều mà trực tiếp gật đầu đồng ý, ở lại nhà họ Lý qua đêm.
"Tôi qua phòng anh Diệp Phong ngủ tránh phiền anh"
"Không...không phiền..."
Thấy Diệp Châu tỏ ra tha thiết như vậy khiến Phí Anh càng nghi ngờ mà nheo nheo hai mắt hỏi.
"Ý anh là muốn tôi ngủ ở đây à?"
Diệp Châu không do dự mà gật đầu, biểu cảm hết sức trông đợi khiến Phí Anh cũng mềm lòng mà nghĩ nghĩ. "Được rồi,được rồi dù sao cũng chỉ là ngủ chung thôi mà. Cũng đâu phải là lần đầu ngủ chung với anh ta đâu, không có gì ghê gớm."
Nghĩ ngợi xong xuôi thì Phí Anh cũng đồng ý, nhưng nhớ lại trước đây lại có chút rùng mình. Lúc nhỏ không ít lần đều bị ép phải ngủ chung giường với Diệp Châu nên cậu biết tên điên này tính tình rất xấu. Hắn nửa đêm say ngủ đem con người ta đạp rớt xuồng giường hòng chiếm toàn bộ lãnh thổ. Nghĩ tới đó vừa thấy bất an lại còn uất nghẹn không thôi. Cho nên nói gì thì nói vẫn nhất quyết bổ sung một điều kiện quan trọng trước khi thỏa hiệp.
"Được rồi, tối nay tôi ngủ ở đây nhưng mà anh phải hứa một chuyện. Nếu anh giống như ngày trước ban đêm nổi điên đạp tôi rớt xuống giường thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu. Tôi sẽ mách với ba mẹ anh là anh đi gây sự đánh nhau với người ta đấy, khỏi cần tiền tiêu xài luôn."
Diệp Châu hai mắt ngập tràn ý cười, kéo Phí Anh lại gần. Hắn ngồi ở mép giường ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của cậu vui vẻ đồng ý. Cậu dường như không còn nhìn ra địch ý trong mắt hắn nữa. Chính là giây phút này cậu bị cuốn hút vào ánh mắt của hắn, chăm chú rồi không dứt ra được cứ như vậy mà ngây ngốc nhìn. Bọn họ cứ như thế nhìn vào mắt nhau một hồi lâu, cho đến khi không khí trở nên ngượng ngùng một chút mới nghe tiếng Diệp Châu nhẹ nhàng nói.
"Anh sẽ không đạp em xuống giường đâu, yên tâm đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT