Diệp Châu cố gắng gọi điện thoại cho Phí Anh nhưng đều không được. Qua hơn mười lần gọi không ngừng nghỉ hắn cũng bất lực mà nằm sõng soài trên giường. Hắn thực sự không biết qua ngày mai mọi người muốn hắn làm cái gì. Bản thân hắn chưa từng vì bất cứ điều gì mà phải tự ép bản thân mình nhẫn nhịn nhiều đến như vậy. Cảm giác nếu như hắn và Phí Anh không ở bên cạnh nhau thì nhất định sẽ xảy ra nhiều chuyện không lường trước. Mà vừa hay tình yêu lại sợ nhất cái từ xa này, chỉ cần một trong hai mất niềm tin vào đối phương thì có làm gì cũng đều vô ích.
Diệp Châu run rẩy cầm điện thoại lên gọi cho Phí Anh thêm một lần nữa, thật may mắn lần này điện thoại đổ chuông rồi. Không có người bắt máy lại khiến hắn càng trở nên sốt ruột, hắn rất sợ bây giờ cậu đã được nghe ai đó nói về chuyện vừa xảy ra, rất sợ cậu vì những lời đó mà quay lưng với mình. Hắn đã cố gắng tới tận bây giờ đều không dễ dàng, nếu như thực sự không thể nhận được một sự tin tưởng từ cậu có lẽ cuộc đời này cũng đến lúc bỏ đi rồi.
"Anh Anh! Làm ơn nghe máy đi!"
Phí Anh vừa mới tỉnh ngủ cho nên cũng mới mở điện thoại. Nhìn chiếc điện thoại của mình không ngừng đổ chuông thì tự nhiên nước mắt cậu lại rơi. Diệp Châu gọi cho cậu nhiều như vậy là muốn thanh minh điều gì, hay là hắn thực sự muốn nói cho cậu biết chuyện mà cậu nhìn thấy là sự thật. Phí Anh giả vờ như mình chẳng nhìn thấy mấy cuộc gọi này mà trùm chăn kín mít đầu tiếp tục khóc, có điều càng khóc lại càng cảm thấy uất ức vô cùng.
"Lý Diệp Châu khốn nạn, tôi không cần anh đâu."
Nói thì nói vậy nhưng khi điện thoại kêu quá nhiều thì Phí Anh đâm ra lại sốt ruột, nửa muốn nghe, nửa lại không muốn. Đáng lẽ ra cậu sẽ chẳng cần thiết phải quan tâm tới con người bạc tình này, nhưng mà trái tim lại một lần nữa chịu đựng không được mà phá lệ.
Phí Anh lồm cồm bò dậy đem chiếc điện thoại đặt trên bàn bỏ xuống đất, sau đó lấy chân đá đá cho nó xê ra một chút. Cảm thấy chưa đủ xa cậu lấy hẩy hẩy thêm mấy cái. Chuông điện thoại vẫn không ngừng kêu khiến cậu dần trở nên bất lực mà ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm nó. Qua một lúc tức nước vỡ bờ cậu mới dứt khoát nhặt nó lên ấn nút nghe, phía bên kia còn chưa kịp mở miệng cậu đã làm một dây liên thanh không ngừng nghỉ.
"Gọi cái gì? Muốn khoe chiến tích phải không? Được rồi, tôi đáp ứng anh đấy nói đi!"
"Gặp anh được không?"
"Tại sao tôi phải gặp anh? Bây giờ nhìn thấy anh tôi liền buồn nôn cả ra ấy. Gặp cái con mẹ gì nữa, anh lo mà đi đú đởn với người yêu của anh đi."
Bọn họ bây giờ thực sự đã đạt tới trình độ không cần hỏi cũng biết đối phương muốn nói cái gì. Diệp Châu nghe Phí Anh nói ra mấy lời này thì cũng tự mình hiểu ra mọi chuyện, cậu có lẽ đã nghe ai đó nói qua rồi cho nên mới như thế. Phí Anh là người tính tình không tùy tiện cho nên không thể trở mặt giận dỗi vô cớ như vậy, trừ phi bản thân cậu thực sự cảm thấy hắn thực sự tồi tệ.
"Là ai nói cho em biết?"
Là ai nói cho Phí Anh biết, chẳng phải bản thân cậu mắt thấy tai nghe hay sao. Cậu nghe Diệp Châu hỏi như thế thì cả người đều run lên vì tức giận. Hắn làm chuyện tồi tệ sau lưng cậu lại còn tự tin hỏi cậu là ai nói, cái này có phải là da mặt quá dày cho nên quên luôn bản thân mình như thế nào. Cậu áp chế cơn giận trong người mình, đưa tay lau hai hàng nước mắt từ nãy giờ vẫn rơi không ngừng nghỉ mà mạch lạc đáp lời.
"Chẳng ai nói cả, là tôi tự mình nhìn thấy anh cùng chị ta ôm ấp trên giường, chính tai tôi còn nghe hai người giữa đêm động tình. Sao thế? Anh sợ rồi à? Tôi biết nhiều quá rồi phải không? Anh không còn cách nào tiếp tục biện hộ nữa chứ gì?"
Diệp Châu vẫn luôn tin tưởng bản thân mình thực sự không làm qua chuyện đó với Tô Duệ. Phí Anh nói chính tai cậu nghe thấy thực sự là đang nói dối để chỉnh hắn hay có phải là vì cậu giận dỗi cho nên mới nói như thế hắn cũng không rõ.
"Anh không có, thực sự không như em nói, làm ơn tin anh đi mà."
"Ý anh là tôi nghe nhầm? Hay là anh đang bảo tôi bịa đặt nói dối? Tôi còn tận mắt nhìn thấy hai người ở trên chiếc giường đó quấn quýt với nhau cơ mà. Anh nghĩ tôi là trò đùa của anh đấy à? Anh đừng có lầm tưởng, tôi ấy hả, hiện giết anh còn được đấy. Đã có lòng ở sau lưng tôi làm chuyện đẹp mặt như vậy thì đừng để tôi nhìn thấy bản mặt anh thêm một lần nào nữa. Tôi đã tin anh quá nhiều lần rồi, nhưng lần nào tôi cố chấp tin tưởng cũng đều nhận về kết cục như thế này cả. Tôi cảm thấy tôi không đáng phải chịu nhiều thứ bất hạnh như thế. Đều là vì anh cả, đều là vì anh mà tôi mới ra nông nỗi này, giờ thì hay rồi anh có thể quay trở về đời trai phong lưu của anh rồi đấy, vừa lòng anh chưa?"
Nói xong thì Phí Anh trực tiếp ngắt máy sau đó thì ngồi bệt xuống sàn khóc đến cả người đều đỏ hết cả lên.
"Kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi."
Diệp Châu sững sờ, tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại áp trên tai mình mặc dù đã chẳng còn tín hiệu kết nối nữa. Hắn cứ như vậy mà tự cười chính mình, nước mắt chẳng biết từ lúc nào lại thành công rơi xuống rồi.
"Sao em không chịu tin anh, sao không cho anh giải thích? Anh không có như vậy, thực không có làm chuyện gì tồi tệ sau lưng em cả."
Diệp Châu bất lực ngồi một góc không nhúc nhích, chuyện xảy ra đã khiến hắn gần như mất phương hướng. Phí Anh không phải là người ăn nói đặt điều, nhưng cậu bảo cậu chính tai nghe mắt thấy hắn cùng Tô Duệ thì thật sự không cách nào tin được.
Diệp Châu có vắt óc nhớ lại tất cả nhưng vẫn không gợi được bất cứ một ký ức nào về chuyện đó cả. Hắn vò đầu bứt tai qua một hồi lâu vẫn không cách nào thoát ra được mớ suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra với bản thân hắn, những người xung quanh mình đang đối với hắn thế nào. Hết người này tới người khác thi nhau đẩy hắn vào mê cung không lối thoát. Một buổi sáng thức dậy tưởng như cả thế giới đều quay lưng với mình, tất cả đều chỉ tay vào hắn mà oán trách. Còn hắn thì vĩnh viễn cũng không biết được rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
"Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?"
Diệp Châu tự mình dằn vặt một lúc lâu sau đó mới cảm thấy có rất nhiều thứ hắn cần phải suy nghĩ lại. Hắn cần tỉnh táo lúc này, nhất định không thể để người khác nhấn chìm hắn vào những chỉ trích không thuộc về hắn được. Nghĩ vậy cho nên Diệp Châu không biết lấy động lực từ đâu mà ngồi bật dậy xông ra khỏi phòng, hướng thẳng phòng Tô Duệ mà bước đến. Hắn chắc chắn đây chỉ là một trò đùa và hắn phải làm mọi chuyện sáng tỏ, hắn không thể vì hèn nhát mà đánh mất tình yêu đời mình như vậy được. Chuyện mà hắn không làm nhất định không thể nào thừa nhận được, vì nếu như thế hắn chắc chắn sẽ mất Phí Anh.
"Tô Duệ!"
"Diệp Châu! Anh sao lại qua đây?"
Diệp Châu một mạch tiến đến chỗ của Tô Duệ mà nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt giống như toát ra tia lạnh đến cực điểm.
"Em nói đi, rốt cuộc em cần gì ở tôi?"
Tô Duệ bị Diệp Châu siết tay đau đến nhăn mặt. Cô ta cảm thấy lúc hắn tức giận quả thực rất đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ kết liễu cuộc đời mình luôn vậy. Giọng cô ta trở nên lắp bắp sợ hãi mà nhìn hắn rưng rưng chực khóc.
"Anh bỏ tay ra đi, em đau!"
"Nói đi! Rốt cuộc vì sao Phí Anh lại biết chuyện hôm qua? Vì sao em ấy lại trùng hợp chứng kiến? Tôi không tin đó là tình cờ, có chết tôi cũng không tin."
Tô Duệ đứng trước sức ép từ phía Diệp Châu thì cả người đều run. Nếu như hiện tại có ba mẹ hắn ở đây thì cô ta còn có chỗ dựa. Bọn họ nhất định sẽ không để cho hắn làm tổn thương cô vì Phí Anh, không bao giờ.
"Anh đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, anh cố chấp như thế để làm gì trong khi cậu ta còn chẳng thèm nhìn xem anh bây giờ tan hoang như thế nào. Cậu ta có biết anh hiện tại còn chẳng khác gì một kẻ tự kỷ hay không? Cậu ta chỉ biết ở một bên dằn vặt anh thôi, còn anh có làm sao, thay đổi như thế nào cậu ta đâu có thèm quan tâm. Anh còn lớn tiếng với em như thế này, chẳng lẽ anh không còn một chút động tâm nào với em hay sao? Cho dù chúng ta đã chung giường anh cũng không nhìn xem tâm trạng của em như thế nào mà chỉ lo cho một kẻ vô tâm như Phí Anh kia?"
"Tôi có như thế nào thì mặc kệ tôi, tôi lo cho ai cũng đừng xen vào làm gì. Tôi hỏi em một lần cuối, lý do em làm như vậy là gì? Rốt cuộc em cần cái gì ở tôi?"
Tô Duệ giật tay ra khỏi tay Diệp Châu, cả người đều run nhưng vẫn quyết giả chết cho tới cùng hướng hắn uất ức mà nói.
"Anh hỏi em cần gì ở anh là có ý gì? Chẳng lẽ em muốn ở bên cạnh giúp đỡ, chăm sóc cho anh cũng cần phải có lý do hay sao?"
Diệp Châu hai mắt đỏ lên, thái độ vô cùng giận dữ mà quát lớn.
"Phải! Tất cả đều cần lý do hết, em đã bỏ rơi tôi như thế nào em có nhớ không? Nếu năm đó đã dứt khoát bỏ tôi lại như vậy thì hà cớ gì bây giờ còn quay trở về cố chấp bước vào cuộc đời tôi thêm một lần nữa. Tôi thực sự không muốn nói những lời khiến em tổn thương nhưng mà tôi thực sự không muốn cùng em có một chút liên quan nào hết. Em không nhận thấy tôi ở bên cạnh em đều là miễn cưỡng hay sao? Em dùng cha mẹ tôi làm chỗ dựa cho em, bắt tôi một lần nữa chạy theo em mới vừa lòng sao? Tôi thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn rồi, tôi không còn là tôi của ngày trước đâu. Tôi đã nói trăm ngàn lần với em vậy mà sao em không chịu hiểu cho tôi, tại sao cứ phải ép tôi?"
Tô Duệ cũng là chính tai mình nghe được mấy lời tuyệt tình này từ Diệp Châu thì gần như mất bình tĩnh. Cô ta lấy hết can đảm mà giáng một bạt tai vào mặt hắn. Cái tát này giống như muốn dồn hết thảy sự tức giận cùng hận thù, nhìn thế nào cũng thấy chát chúa vô cùng.
"Chuyện anh gây ra anh còn không chịu thừa nhận, hiện tại anh còn đem cái suy nghĩ cố chấp ra áp đặt mọi chuyện sao? Bản thân anh không có ấn tưởng thì nghĩa là nó không xảy ra phải không? Thế thì anh có một chân đạp mấy thuyền rồi anh nói anh không ấn tượng là có thể chối bỏ được hay sao? Bây giờ em mới thấy anh là loại hèn hạ như vậy đấy, em đã thực tâm muốn giúp anh như thế bây giờ đổi lại được kết cục thế này. Anh có bao giờ nghĩ tới cảm giác của em chưa?"
"Tô Duệ!"
Tô Duệ câng mặt lên thách thức Diệp Châu, còn lấy tay hắn đặt lên cổ mình mà oán hận.
"Anh có người mới rồi liền nhìn em chướng mắt, vậy thì ngay bây giờ anh bóp cho em chết luôn đi. Em chết rồi chẳng phải anh sẽ rất thoải mái hay sao? Sẽ không có ai mỗi ngày đều làm phiền anh nữa, anh muốn yêu đương ôm ấp tên đàn ông nào cũng đều không có ai làm anh chướng tai gai mắt."
Diệp Châu trở nên bất lực mà nhìn người trước mắt tráo trở với mình. Hắn cảm thấy bản thân hắn hình như chẳng thể hiểu nổi Tô Duệ. Đừng nói là bọn họ từng yêu nhau, ngay cả tâm cơ và hành động của cô ta hắn cũng không cách nào lý giải được nổi.
Diệp Châu gần như rơi vào tuyệt vọng, người mà hắn dốc lòng tin tưởng lại đẩy hắn rơi xuống vực thẳm. Hắn đối với người này cho dù không còn yêu nữa nhưng nhất quyết một lòng tôn trọng, thật tâm mong muốn cô có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Không nghĩ tới sẽ có ngày như thế này sẽ xảy đến, hắn trở tay không kịp, hoặc nói cách khác là có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới sẽ có ngày bị chính Tô Duệ tính kế.
"Tại sao? Tại sao lại đối với tôi như vậy?"
Biết là bản thân có nói như thế nào cũng sẽ không bao giờ còn được Diệp Châu tin nữa cho nên Tô Duệ cũng thực thẳng thắn đối hắn đáp lời.
"Chẳng tại sao cả, đó là tự ông trời đưa đẩy thôi. Anh có thể thay đổi vậy tại sao không cho phép em thay đổi?"
Diệp Châu chịu không được sự đã kích này mà bàn tay ở trên cổ Tô Duệ vô tình siết chặt lại khiến cô khó thở mà cả người đều đỏ đến thảm.
"Anh giết em đi, giết đi!"
"Đừng ép tôi! Đừng ép tôi!"
Bàn tay Diệp Châu gần như không tự chủ được mà ngày càng siết chặt hơn. Tô Duệ cảm giác khó thở, nước mắt cũng vì vậy mà cưỡng chế chảy sang hai bên trông thảm vô cùng.
"Diệp Châu! Mày đang làm cái gì vậy? Bỏ con bé ra ngay!"
Tiếng mẹ Lý quát lớn khiến Diệp Châu như bừng tỉnh mà vội vàng thu tay lại. Ánh mắt hắn hoang mang nhìn vào đôi bàn tay mình vừa rồi muốn gây án. Hắn đưa mắt sang nhìn mẹ Lý sau đó thì giống như cầu xin người mẹ này hãy tin mình vậy.
"Mẹ! Nghe con nói..."
Mẹ Lý không tốn thời gian nghe Diệp Châu nói thêm mà vung tay tát liền hai cái vào mặt hắn răn đe.
"Mày giở thói hung hãn như vậy cho ai xem đây hả? Nhìn lại mình đi, làm bao nhiêu chuyện chẳng ra gì hiện tại còn ngang nhiên uy hiếp người khác nữa à?"
Nói rồi mẹ Lý nắm lấy tay Tô Duệ mà kéo cô về phía mình bảo bọc đến chu toàn, hoàn toàn phớt lờ đi Diệp Châu. Hắn cảm thấy có chút chua xót, cha mẹ hắn thà tin một Tô Duệ không chút do dự còn hơn chịu lắng nghe hắn nói dù chỉ một câu. Uất ức cùng phẫn nộ đến cao trào hắn đấm mạnh tay vào cánh cửa phòng sau đó quay lưng rời khỏi. Ở chỗ cánh cửa mà hắn vừa đấm thậm chí còn dính lại vết máu từ bàn tay của hắn.
"Diệp Châu! Mày lại định đi đâu? Có phải muốn ba mày nổi giận mới chịu phải không? Mày đứng lại ngay cho mẹ!"
Diệp Châu vẫn ngoan cố rời khỏi, bỏ ngoài tai những lời kia giống như họ vẫn luôn làm thế với hắn. Hiện tại hắn phải gặp bằng được Phí Anh, nhất định không thể để cậu ôm một mớ hoài nghi không có thực rồi tự làm tổn thương mình. Thấy hắn không có ý định dừng lại thì mẹ Lý quát lớn, vô tình làm kinh động tới ba Lý đang ở trong thư phòng.
"Diệp Châu! Mày đứng lại ngay, có phải mày lại đi gặp cái thằng không ra gì kia có phải hay không? Mày có còn coi ba mẹ ra cái thể thống gì hay không đây?"
Diệp Châu hai mắt đỏ lên sau đó quay lại nhìn mẹ Lý lẫn Tô Duệ đầy hàn ý.
"Vậy có ai trong nhà này coi con ra cái gì hay không? Con đi gặp Phí Anh thì đã làm sao? Vì cớ gì con đi gặp em ấy thì không được? Mẹ nói không ra gì là như thế nào? Như thế nào mới gọi là ra gì? Có phải giống như cô ấy mới gọi là ra gì phải không?"
Mẹ Lý thấy Diệp Châu có ý gay gắt với Tô Duệ thì đâm ra nổi nóng mà hướng hắn chỉ trích.
"Mày còn không biết mình đã làm ra chuyện tồi tệ gì. Duệ Duệ là con gái hơn nữa hai đứa cũng đã vượt rào, bây giờ con trở mặt như vậy rốt cuộc là muốn chúng ta tức chết có phải không?"
Diệp Châu nghe mẹ Lý nói như thế thì trừng mắt nhìn Tô Duệ sau đó lấy chân đá mạnh vào vách tường mà gằn giọng.
"Đúng là ba mẹ vẫn luôn chọn tin người khác chứ chẳng bao giờ thèm nhìn tới con. Vì thế con có làm gì cũng không cần thiết ba mẹ phải bận tâm đâu."
Diệp Châu nói xong thì dứt khoát rời đi, không cho bất cứ ai nói thêm gì vào tai hắn nữa. Ba Lý từ trong thư phòng đi ra thì hắn đã rời đi cho nên không khỏi nóng nảy mà quát.
"Nó lại làm cái gì?"
Tô Duệ tỏ ra vô cùng ủy khuất mà nép mình phía sau mẹ Lý khóc đến rành mạch điêu luyện.
"Bác trai...bác đừng nóng nảy...anh ấy..."
Vừa nói vừa nức nở vẫn là chiêu khiến ngưởi lớn trong nhà cảm thông nhất, từ trước tới nay vẫn luôn là như thế. Thấy Tô Duệ chật vật khóc lóc thì mẹ Lý càng trở nên oán hận Phí Anh mà hướng ba Lý nói.
"Đều là tại Phí Anh cả, Diệp Châu hiện tại đã không còn biết cái gì nữa, trong đầu chỉ có nghe lời nó thôi, tôi cảm thấy sắp không sống nổi mất."
Ba Lý phừng phừng lửa giận mà đi xuống dưới nhà quát tháo ầm ĩ.
"Không cho nó ra khỏi nhà, nó còn ngoan cố thì đánh gãy chân nó đi, thứ con cái lì lợm, ngu dốt!"
Diệp Châu vừa chạy ra tới cổng thì liền bị hai tên vệ sĩ cản lại.
"Cậu Diệp Châu! Đừng làm khó chúng tôi, cậu mau quay trở vào đi."
"Hai người tránh ra đi, tôi phải ra khỏi nơi này!"
Hai người vệ sĩ này nhận việc cũng không phải là lâu lắm, nhưng cũng có thể hiểu được phần nào hoàn cảnh của Diệp Châu. Hắn ta tuy là cậu chủ thế nhưng đối với ai cũng một mặt giản dị, tuyệt đối không có nửa điểm hống hách. Duy chỉ có tính hướng của hắn không bình thường cho nên luôn phải chịu sự kìm kẹp từ gia đình. Hai người bọn họ cũng là bất đắc dĩ vì miếng cơm nên phải nghe lời, nếu không có lẽ đã sớm cho hắn chạy rồi.
"Cậu Diệp Châu! Chúng tôi thực sự không có cách nào, vẫn là phiền cậu nghe lời ông bà chủ đi!"
Hai bàn tay Diệp Châu nắm chặt toan tính muốn động thủ với hai người bọn họ thì phía ngoài cổng có ánh đèn xe chiếu vào, là Diệp Phong đã trở về từ công ty. Cánh cổng mở lớn để xe của Diệp Phong tiến vào nhưng hai vệ sĩ kia vẫn không ngưng cảnh giác mà để mắt tới Diệp Châu đang có ý định chạy. Diệp Phong nhìn thấy Diệp Châu đang lôi kéo với hai người vệ sĩ kia thì dừng xe lại bước xuống hỏi chuyện.
"Có chuyện gì? Mày muốn đi đâu?"
"Anh hai, cho em đi được không?"
Diệp Phong đưa mắt nhìn vào phía trong nhà, thấy cả ba mẹ Lý cùng Tô Duệ đang đứng cách một khoảng khá xa mà nhìn về hướng cổng chính. Ba Lý từ trong nói vọng ra phía ngoài khiến cho hai người vệ sĩ kia lại thêm chút e sợ.
"Diệp Phong! Bắt nó vào đây, không cho nó đi đâu hết. Nó hỗn láo thì đánh gãy chân cho nó khỏi đi đâu nữa."
Diệp Phong không đáp lời ba Lý mà quay qua nhìn Diệp Châu. Thái độ của anh đối với hắn bây giờ chính là vô cùng không hài lòng.
"Đêm hôm qua đi đâu? Mày đi cùng với Tô Duệ có đúng không?"
"Anh hai! Anh phải tin em, em thực sự không có như vậy, em không có!"
Vì đây là chuyện không tiện để người ngoài nghe được cho nên Diệp Phong túm lấy cồ áo Diệp Châu mà lôi đến một góc sân khá xa cổng chính mà bắt đầu gặng hỏi.
"Bây giờ trả lời cho tử tế vào, mày rốt cuộc hôm qua đã làm cái gì với Tô Duệ?"
Diệp Châu kịch liệt lắc đầu, hắn cảm giác trong căn nhà này chỉ còn duy nhất một mình anh trai hắn là tin tưởng hắn. Hắn nhất định không thể để mất đi chỗ dựa cuối cùng của mình được.
"Anh hai! Em nói thật, em không có làm cái gì cả, em hoàn toàn không có như mọi người nghĩ. Cô ấy nói không đúng sự thật, em thực sự không có làm chuyện đó đâu."
Diệp Phong nghe lời của Diệp Châu nói thì càng trở nên mâu thuẫn. Anh hôm qua còn chính tai mình nghe thấy giọng của Tô Duệ, hơn nữa còn chính Tô Duệ cầm máy của hắn. Hiện tại hắn ở trước mặt anh nói mình vô tôi thì anh không cách nào tin tưởng.
"Diệp Châu! Nói thật đi đừng ngoan cố nữa."
Diệp Châu đứng sững người mà nhìn Diệp Phong, mọi người bắt hắn nói thật thì hắn đã nói toàn bộ rồi. Hắn nói sự thật nhưng tại sao không một ai tin hắn. Anh mắt hắn bắt đầu điểm chút hoang mang, hai bàn tay run run nhắm chặt vạt áo của mình mà nói.
"Anh hai! Anh không tin em sao?"
"Không phải là anh không tin mà là có quá nhiều thứ hiện ra trước mắt khiến anh có muốn cũng không cách nào. Mày có biết khó khăn lắm anh mới có thể chấp nhận chuyện của mày với Phí Anh. Bây giờ mày làm như thế thì phải làm sao với thằng bé đây, nó thành ra như vậy còn chưa đủ tội nghiệp hay sao? Anh thừa biết mày là đứa tạo ra mọi chuyện của ngày hôm nay, cho nên đừng tiếp tục gây lỗi lầm nữa, coi như anh cầu xin mày đấy."
Diệp Châu đem ánh mắt đầy tội nghiệp mà nhìn Diệp Phong. Hắn cũngkhông biết lí giải tâm trạng bây giờ của mình như thế nào mới phải. Nhớ đến thật lâu ngày trước khi mà hắn còn nhỏ, Phí Anh cũng từng gây nên tội nhưng đến phút chót tất cả đều nhìn về phía hắn mà chỉ trích. Cho dù kẻ gây ra toàn bộ lỗi lầm không phải là hắn nhưng ai cũng đưa ánh mắt ngờ vực cùng thất vọng hướng hắn mà đối đãi. Tiếp đến là ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết bằng chiếc roi da kia. Trận đòn đó hắn ăn một lần liền nhớ tới già.
Lần thứ hai Diệp Châu phải ăn một trận đòn muốn mất mạng cũng là vì Phí Anh nhưng mà lần này là hắn tình nguyện nhận hết tội lỗi về phía mình. Hắn hiện tại chỉ muốn làm tất cả vì Phí Anh. Chống đối mọi người, tự hành hạ bản thân mình cái gì hắn cũng từng làm qua. Càng ngày hắn càng cảm thấy mình gần như đang rời xa khỏi cái vòng an toàn của bản thân mình mà cố chấp chạy theo những con đường hoàn toàn đi ngược lại với tất cả. Một cái gật đầu đồng tình cũng chẳng còn bắt gặp được ở đâu nữa, vẫn chỉ có một mình hắn loay hoay trong mớ hỗn độn này.
Suy nghĩ dồn suy nghĩ khiến Diệp Châu càng trở nên uất nghẹn trong lòng. Uất ức mà không nói ra được khiến hắn không thể dồn nén được nữa mà máu mũi liền chảy ra. Trước mắt mọi thứ bỗng nhiên có chút mơ hồ. Diệp Châu cảm giác trên mũi mình ướt, kế tiếp là mùi tanh nồng xực vào trong khoang mũi khiến hắn có chút khó thở. Hắn đưa tay mình lên mũi quẹt một cái sau đó đưa lên trước mắt nhìn một lúc, hắn thực sự mệt rồi.
"Diệp Châu! Làm sao vậy?"
"Anh hai..."
Lời chưa nói xong thì Diệp Châu trực tiếp ngã xuống, bàn tay đang nắm chặt áo của Diệp Phong cũng từ từ buông lỏng. Diệp Phong hoảng hốt đỡ lấy hắn vừa kêu lớn gọi người tới giúp. Ở trong nhà cả ba mẹ Lý cùng Tô Duệ đều nhanh chóng chạy ra chỗ hai người, có điều cảnh tượng mà họ nhìn thấy thực sự thê thảm. Máu không ngừng chảy ra từ mũi của Diệp Châu, hai mắt nhắm chặt nằm bất động trong lòng Diệp Phong. Mẹ Lý thấy vậy thì chạy đến lấy khăn lau máu mũi cho hắn vừa khóc.
"Diệp Phong! Em con bị làm sao thế này? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?"
"Con cũng không biết nó bị cái gì, con chưa từng thấy nó bị như thế này bao giờ. Mẹ đừng lo lắng để con mang nó tới bệnh viện kiểm tra một chút, mọi người ở nhà đợi con."
Diệp Phong mang được Diệp Châu tới bệnh viện thì trời cũng đã gần khuya cho nên bệnh viện cũng vắng vẻ. Bác sĩ trực cũng không còn nhiều cho nên không tránh khỏi chậm trễ một chút. Mất kiên nhẫn, anh nóng nảy cõng hắn trên lưng mà chạy vào tìm người.
"Bác sĩ đâu hết rồi?"
Sau một hồi hỗn loạn thì bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt. Diệp Phong mất một khoảng thời gian chờ mới có được kết quả khám bệnh của Diệp Châu.
"Nó thế nào tồi bác sĩ? Có gì nghiêm trọng hay không? Sao đột nhiên nó lại bị như vậy?"
Vì bác sĩ nọ cau mày trầm tư một lúc mới hướng Diệp Phong trả lời.
"Chúng tôi đã làm sinh thiết để xét nghiệm cho cậu ấy rồi, kết quả thì phải đợi một tuần mới có thể kết luận được."
Diệp Phong nghe bác sĩ nói làm sinh thiết cho Diệp Châu thì cả người đều run. Chẳng phải họ chỉ tiến hành làm sinh thiết cho bệnh nhân khi nghi ngờ họ mắc ung thư hay sao? Nếu như thế thì Diệp Châu cũng đang có nguy cơ bị bệnh nan y rất lớn rồi, chuyện này thực sự là không thể nào ngờ đến.
"Sinh thiết? Sao lại phải làm sinh thiết? Thực sự nghiêm trọng đến vậy?"
"Nhìn vào triệu chứng lâm sàng thì chúng tôi nghi ngờ cậu ấy mắc phải ung thư, nhưng đó chỉ là giả thiết thôi. Triệu chứng này còn có khả năng là cậu ấy bị kiệt sức hoặc là suy nghĩ quá độ dẫn tới xuất huyết. Chúng tôi là bác sĩ cho nên không thể loại trừ bất cứ khả năng nào được. Hiện tại nếu như kết luận thì tôi cũng chỉ có thể nói được như thế. Còn kết quả cuối cùng thì phải đợi một tuần mới có."
Diệp Phong nhìn vào phía trong phòng, Diệp Châu vẫn nằm im bất động trên giường. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt và tiều tụy thấy rõ khiến anh đau lòng không thôi. Anh không phải là em trai mình cho nên có lẽ sẽ có rất nhiều thứ mà anh chẳng bao giờ hiểu được.
"Vậy bây giờ tôi vào trong được phải không?"
"Cậu vào trong đi, mà còn một điều nữa tôi cũng muốn người nhà lưu ý một chút."
Thấy bác sĩ có phần e ngại thì Diệp Phong nhanh chóng lên tiếng.
"Chuyện gì ông cứ nói đi."
"Tôi phát hiện cậu ấy có triệu chứng của bệnh trầm cảm, hơn nữa triệu chứng này chứng tỏ cậu ấy đang ở giai đoạn trầm cảm nặng rồi đấy. Tôi không biết lý do là gì nhưng mà gia đình cũng nên quan tâm cậu ấy một chút đi."
Diệp Phong nghe bác sĩ nhắc tới chứng trầm cảm thì có chút giật mình. Cái này anh cũng đã từng nghĩ tới nhưng không ngờ triệu chứng lại rõ ràng như vậy.
"Triệu chứng là gì? Nó rõ ràng vậy sao tôi chưa không biết?"
"Cậu ấy có xu hướng tự ngược đãi chính mình. Tôi thấy trên bàn tay cậu ấy có rất nhiều vết trầy xước, hơn nữa các ngón tay đều bị bóc da. Theo tôi được biết thì đó là triệu chứng của bệnh trầm cảm nặng, cậu ấy có thể là có rất nhiều thứ không thể nói cùng người khác. Hoặc là trong lòng sớm đã có suy nghĩ tự ti và tuyệt vọng nhiều tới mức muốn tự mình hành hạ bản thân để hả dạ,"
Diệp Phong nghe một lúc thì hai tai như ù đi. Diệp Châu đã trải qua điều gì, uất ức điều gì đến mức phải tự mình ngược đãi như vậy. Anh không kịp nghe bác sĩ nói hết đã vội cúi đầu chào rồi nhanh chóng vào phòng bệnh của Diệp Châu tự mình kiểm tra một chút. Anh cầm bàn tay hắn lên nhìn một lượt, quả nhiên đúng như lời bác sĩ nói hai bàn tay và cổ tay hắn đều đầy những vết thương tích. Không phải chỉ có ở ánh tay mà ở bên hai mạn sườn đều có vết cấu. Những vết thương này mới có, cũ có hoàn toàn không phải ngày một ngày hai mà là rất lâu rồi.
Diệp Phong biết Diệp Châu ngày trước thường có thói quen cắn móng tay đến cụt lủn mới chịu dừng, có khi còn cắn đến bật máu mới thôi. Nếu là như thế thì căn bệnh này đã theo hắn từ khi hắn còn nhỏ chứ không phải mới đây. Tính cách hắn ngang ngược với mọi người, luôn thích chống đối có lẽ cũng bắt nguồn từ điều này mà ra.
Diệp Phong ngồi bất động trên giường mà nhìn Diệp Châu. Từng đoạn ký ức mơ hồ lại ùa về, anh lại nhìn thấy Diệp Châu luôn là đứa chịu nhiều thiệt thòi nhất trong cả bốn anh em. Bất kể là cái gì hắn cũng là đứa bị bêu đầu trước tiên, có chuyện gì không đúng hoặc sai phạm thì đứa đầu tiên mọi người nghĩ tới cũng chỉ có hắn. Đứa từ bé tới lớn ăn đòn nhiều nhất cũng là hắn, và cũng chỉ có một mình hắn là chẳng được nuông chiều, thậm chí những lúc hắn uất ức khóc nhè cũng bị ăn đòn.
Càng nghĩ Diệp Phong càng cảm thấy nhịn không được mà muốn ôm Diệp Châu một cái. Từ bé tới lớn hắn đều chịu nhiều thiệt thòi như vậy mà mọi người lại vô tình chẳng ai để ý thấy. Đến bây giờ anh cũng không biết vì sao mà hắn lại không được người lớn cưng chiều. Lúc nào cũng muốn trách hắn thậm chí là xem thường mặc dù hắn tài cán chẳng thua kém bất cứ ai. Anh cầm bàn tay đầy vết thương tích kia mà vuốt nhẹ nhàng giống như muốn ru cho hắn ngủ một giấc yên ổn.
"Diệp Châu! Thời gian qua mệt mỏi lắm phải không? Anh hai xin lỗi vì chỉ nhìn thấy được màu hồng xung quanh mày mà không nhận ra được mày vẫn một mình vùng vẫy trong bóng tối. Đừng xảy ra chuyện gì cả, anh không cho phép mày xảy ra chuyện gì đâu đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT