Phí Anh vì cố chấp muốn nuốt hết một phần khoai tây chiên lớn nên giờ phải một chỗ dưỡng bệnh, cả ngày đều là mắt hoa tai ù. Phí Dĩnh ở một bên nhìn em trai rên hừ hừ mà bắt đầu ai oán.

"Hôm nay anh mày phải tới công ty làm việc rồi không ở nhà chăm cho mày được."

Phí Anh mặt mày nhợt nhạt, môi khô nứt toác hết cả ra nhưng vẫn cố gắng nói mấy câu.

"Anh nhờ cô giúp việc đi, khỏi ở nhà canh em không chết được đâu."

"Được rồi để anh nhờ, có cần gì thì gọi cô giúp việc đấy. Khiếp quá biết bệnh rồi còn cố mà ăn cho chết luôn hay gì."

Phí Anh vừa ho vừa run cho nên nhất định không nói chuyện nữa mà nhắm mắt tịnh dưỡng. Phí Dĩnh thấy vậy thì cũng đi ra ngoài dặn dò giúp việc chiếu cố cho cậu sau đó liền theo ba Phí đến công ty.

Diệp Châu biết hôm nay Phí Dĩnh chính thức phải theo ba mình đến công ty làm. Hắn cũng biết hiện tại ở trong nhà chỉ còn Phí Anh cho nên suy tính kế sách để đường đường chính chính qua chăm cho cậu mà không bị nghi ngờ. Hắn suy nghĩ suốt một đêm hôm qua mới tìm được diệu kế liền lấy điện thoại gọi cho Phí Dĩnh.

"Hôm nay tao rất là rảnh muốn qua nhà mày chơi game."

Phí Dĩnh ngồi trên xe với ba Phí nghe lời rủ rê của bạn tốt thì ham lắm nhưng nghĩ tới mình phải đi làm thì nổi cáu.

"Game cái gì mà Game, ông đây hôm nay chính thức từ biệt tuổi trẻ rồi."

"Sao vậy?"

"Đi làm chứ gì, còn hỏi nữa ông quay về giết chết mày."

Diệp Châu chắc chắn rằng Phí Dĩnh đã thực sự ra khỏi nhà rồi thì lại bắt đầu dò hỏi xem hiện tại ở nhà còn có ai. Phí Dĩnh không nghi ngờ gì mà rất ngay thẳng trả lời.

"Mẹ tao đi về bên nhà ngoại đã mấy ngày nay rồi, hiện chỉ còn Anh Anh đang bệnh nằm bẹp ở nhà không ai chăm sóc."

"Thế...thế hả? Vậy... vậy mày đi làm đi."

Vừa dứt lời Diệp Châu liền tắt máy khiến Phí Dĩnh chưng hửng. Đang nói chuyện bình thường mà nhắc tới Phí Anh thì hắn lại như thế khiến anh không nghĩ nhiều lại không được.

"Thằng nghiệp chướng này, mình còn chưa kịp nhờ nó ghé qua chăm Anh Anh đã tắt máy rồi...tiên sư!"

"Chú ý lời nói..."

"Vâng thưa ba!"

Ba Phí ngồi một bên chứng kiến cách nói chuyện lố lăng của Phí Dĩnh thì lên tiếng nhắc nhở. Sắp tới anh cũng sẽ được ra mắt với tư cách là người thừa kế cho nên lời nói và hành động cũng cần phải sửa đổi cho hợp với khí chất. Điều này vô tình khiến Phí Dĩnh cảm thấy sinh ra làm con cả quả nhiên thiệt thòi. Mà sinh ra vừa làm con cả vừa phải làm người kế nghiệp còn bất hạnh hơn nữa.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Phí Dĩnh xong thì Diệp Châu vô cùng tự tin mà lái xe đến nhà họ Phí. Giúp việc lúc ra mở cửa thấy hắn thì liền nhanh nhảu nói.

"Cậu Diệp Châu đến chơi à, cậu Dĩnh hôm nay đã đi làm rồi cậu ạ."

Mối quan hệ của hắn với Phí Anh xưa nay vốn không tốt trong mắt tất cả mọi người. Bây giờ nói với giúp việc là bản thân hắn tới chăm sóc cho Phí Anh chắc chắn sẽ chẳng thua kém chuyện cười là mấy. Chính vì thế cho nên hắn phải nhắc tới tên bạn tốt để chống chế cho bản thân rồi tranh thủ tìm cơ hội.

"Thằng Dĩnh đi làm rồi ạ? Trong nhà còn có ai không vậy cô?"

Cô giúp việc nghe hắn hỏi thế thì hai mắt liền sáng vội vàng kéo kéo tay áo hắn nói khẽ.

"Hiện tại chỉ có mỗi Anh Anh ở nhà mà thằng bé giờ đang bị ốm. May quá có cậu đến đây tôi nhờ một lát được không?"

"Vâng có nhờ vả gì cô cứ nói."

Thấy hắn đồng ý giúp thì cô giúp việc cũng không ngần ngại mà nói rõ.

"Chẳng là bà chủ chiều nay sẽ về cho nên có dặn tối nay nấu nhiều món. Nhưng mà Anh Anh đang bệnh thế tôi không dám bỏ thằng bé ở nhà một mình để đi chợ mua đồ được. Ây da nhà cửa hiện tại cũng chẳng có ai cả, nếu mà không có cậu đến có khi tới chiều bà chủ về tôi mới đi chợ được. Lúc đó lại không kịp nấu bữa tối cho nên là phiền cậu nán lại một chút ngó qua Anh Anh lúc tôi đi chợ với nhé."

Cơ hội quá tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa hội tụ đủ cả cho nên hắn không do dự mà đồng ý ngay lập tức.

"Vâng cô cứ đi chợ đi, hôm nay cháu rảnh mà có thể giúp được không sao đâu ạ."

"Vậy cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ tranh thủ về sớm để không lỡ công việc của cậu."

Diệp Châu nghĩ trong lòng đây chính là cơ hội ngàn năm có một vì thế hắn cảm thấy cô giúp việc nên đi xa xa một chút. Ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh lắm nhưng trong lòng hắn gào thét dữ dội vì mấy lời hứa hẹn của cô giúp việc. Cô mà đi làm công chuyện về sớm thì mới lỡ công việc của hắn.

Thấy hắn còn đang ngẩn người thì cô giúp việc liền lên tiếng vỗ cho hắn tỉnh.

"Cậu Diệp Châu bây giờ tôi đi nhé."

"À...ừ...vâng cháu biết rồi, cô cứ đi thong thả không phải vội nhé. Anh Anh thì để cháu trông hộ cho cô yên tâm."

"Cậu vào nhà đi!"

Nói rồi Diệp Châu cũng nhanh chóng đi vào nhà. Ban đầu chưa khuất mắt người khác thì hắn tỏ ra ung dung điềm đạm vô cùng, đi đứng hành động cũng thật chậm rãi phong thái. Lúc hắn vừa nghe tiếng chốt cửa cổng thì ngay lập tức bước một lần mấy bậc thang, hận không thể một phát bay luôn vào phòng của Phí Anh. Mở cửa nhìn thấy cậu đang yếu ớt, tay rụng chân rời thì liền vội vàng chạy đến bên cạnh, giọng khẩn trương giống như tách biệt từ lâu lắm rồi.

"Bảo bối của anh..."

Phí Anh hai mắt muốn díp cả vào nhau, vừa thấy hắn thì trong tâm có chút phấn khởi nhưng vẫn tỏ ra chán ghét mà thều thào.

"Anh im miệng đi, nói bé thôi em đang mệt, bên ngoài còn có giúp việc."

Hắn nghe cậu oán trách như vậy thì không hề giận ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ. Hắn không đợi được nữa mà leo thẳng lên giường ôm ôm ấp ấp người thương một phen.

"Người nóng quá, em đã uống thuốc chưa?"

Phí Anh cả người mệt lả đi nhưng có Diệp Châu ở đây thì cậu lại dụi đầu vào trong ngực hắn mà làm nũng.

"Em uống rồi...nhưng mà mệt lắm."

"Có đói bụng không anh lấy đồ ăn cho em."

"Không đói mà thấy mệt."

Chẳng hiểu sao Diệp Châu lại yêu chết đi được những lúc Phí Anh tự nguyện dựa dẫm vào hắn. Cảm giác này giống hệt như hắn vừa huấn luyện thành công một loài động vật quý hiếm và hung dữ vậy. Nhưng đó là hắn suy nghĩ thôi còn một khi mà mở miệng nói trước mặt Phí Anh thì hắn phải uốn lưỡi ít nhất là ba lần.

"Em đúng là thỏ con dễ thương của anh."

Phí Anh vẫn cứ là rên hừ hừ trong lòng Diệp Châu, nghe đến hai chữ thỏ con cậu lại cảm thấy thật sến sẩm rùng mình cho nên nhất quyết thay đổi hình tượng của mình trong lời hắn.

"Em không phải là thỏ, em là người."

"Được rồi, em không phải thỏ em là người. Là anh miệng chó ăn nói ngu xuẩn đáng bị trừng phạt."

Những tưởng cậu đã im lặng cho qua thế nhưng mà hắn lầm to rồi. Cậu ở trong lòng hắn ra sức há miệng qua lớp áo sơ mi cắn một cái lên ngực hắn in hằn dấu răng.

"Ngao Tây Tạng mới phải."

"Hả...Ngao gì?"

"Em muốn hung dữ như Ngao Tây Tạng, em đã đánh hơi thấy mùi kẻ địch đang rất gần kề rồi. Em sẽ ngoạm chết nó không để nó ủ mưu tính kế với anh, không cho nó cướp đồ của em..."

Diệp Châu cảm thấy bản thân hắn sắp sửa không thể hiểu được ngôn ngữ của Phí Anh nữa rồi. Đang tự nhiên lại nói cái gì mà Ngao khiến hắn hoàn toàn ngơ ngác, hắn lại còn cho rằng cậu bị sốt đến sảng thì vỗ nhẹ nhẹ lên má cậu kiểm tra.

"Em đang nói sảng đấy hả? Đầu nóng ran đây này."

"Không nói sảng, em nói Tô Duệ, em không tin chị ta em phải tiêu diệt con hồ ly tinh đó."

Nhắc tới cái vấn đề này cùng với cái tên Tô Duệ thì Diệp Châu bỗng nhiên lại có chút mệt mỏi mà ngả đầu qua ôm Phí Anh thật chặt.

"Anh đã nói rõ ràng với Duệ Duệ rồi, bọn anh sẽ không thể nào quay lại với nhau đâu. Anh hiện tại chỉ có một mình em thôi, sau này cũng thế, em phải tin anh."

"Không tin anh..."

Diệp Châu biết bản tính của Phí Anh ngang bướng như thế cho nên cũng không muốn đôi co thêm làm gì, sau này thời gian sẽ trả lời. Hắn tin là cậu sẽ hiểu được tình cảm mà hắn dành cho cậu thực sự nhiều và nghiêm túc đến như thế nào.

"Vậy để thời gian trả lời cho em, hiện tại cứ bên nhau thế này là tốt rồi."

Phí Anh im lặng một lúc để suy nghĩ, cậu cảm thấy bản thân cậu không phải là không tin tình cảm của Diệp Châu. Vấn đề ở đây chính là cậu không tin Tô Duệ có thể dễ dàng buông bỏ như vậy. Một người nói chia tay đi biền biệt mấy năm bỗng nhiên quay trở lại nói muốn hàn gắn còn được sự hậu thuẫn từ hai bên gia đình lẽ nào lại đầu hàng dễ thế. Nếu như không muốn đoạt lại người này thì cũng chẳng có lý do gì để có thể mặt dày ở nhà tình cũ lâu đến như vậy được. Cậu tỏ ra ấm ức vô cùng, biểu hiện rõ như ban ngày như vậy mà mọi người còn ra sức tung hô xem cô ta là Bạch Liên hoa.

"Em tin anh một nửa còn Tô Duệ thì em phải trừ khử. Anh không tin trực giác của em sau này đừng có chạy theo em nỉ non em sẽ giết anh chôn cùng với chị ta luôn. Tạo sao mọi người lại không nhìn thấy được con người thật của chị ta cơ chứ."

Diệp Châu là người đứng ở giữa không biết phải nên khóc hay cười. Phí Anh từ trước vốn đã không thích Tô Duệ, kể cả lúc trước khi cậu và hắn còn hiềm khích thì cậu đã tỏ ra xa cách với cô rồi. Điều này chứng tỏ ấn tượng ban đầu về một người của Phí Anh cực kỳ khó thay đổi hay nghĩ thoáng hơn một chút theo hướng mà hắn mong muốn thì là cậu đang ghen. Tô Duệ mà hắn biết là một người con gái dịu dàng, lễ độ và hơn hết là rất lương thiện tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại người khác. Cho nên tình cũ và người hiện tại đối với hắn bây giờ chính là một mớ rối ren. Hắn bây giờ chỉ muốn xem Tô Duệ là bạn bè đơn thuần nhưng không biết phải làm cách nào để Phí Anh tin tưởng hắn hoàn toàn.

"Anh nói thật đấy, anh với cô ấy chẳng còn liên quan nữa."

Phí Anh nghe Diệp Châu nói như vậy thì giống như bùi tai quá đâm ra mơ ngủ luôn. Mắt nhắm nhưng miệng vẫn không quên đòi hỏi phúc lợi.

"Ôm em ngủ, không được đi!"

Diệp Châu nhẹ nhàng hạ một nụ hôn trên đỉnh đầu Phí Anh sau đó kê đầu cậu lên cánh tay mình, tay còn lại thì vòng qua lưng cậu khẽ vỗ vỗ. Cậu tìm được cảm giác an toàn cùng thoải mái thì cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ. Hắn nhìn gương mặt đối diện mình gần trong gang tấc thì khẽ mỉm cười.

"Nếu em không đuổi anh sẽ không bao giờ đi."

Nói đoạn hắn mải ngắm nhìn gương mặt cậu thế nào mà cứ như vậy ngủ quên luôn. Hai người bỏ qua sự phòng bị mà họ đã cất công gây dựng bấy lâu mà dính dấp cùng một chỗ. Không cần phải biết lúc trước họ như thế nào chỉ cần đứng ở đây và nhìn thấy màn này thôi cũng đều cảm thấy hai người hòa hợp đến lạ thường, giống như sinh ra định mệnh là giành cho nhau vậy.

Lại nói đến Tô Duệ, từ sau khi nhìn thấy màn ôm hôn của hai người thì giống như rơi vào trầm lặng. Kể từ hôm đó cô cả ngày từ sáng đến tối đều không nói nửa lời khiến mẹ Lý lo lắng không thôi.

"Duệ Duệ con làm sao vậy? Có phải thằng ngang ngược kia lại ức hiếp con có đúng không?"

Tô Duệ tỏ vẻ ủy khuất nhưng lại cố tình lắc đầu không thừa nhận. Trên gương mặt cô ta mang một vẻ cam chịu khiến người đối diện thực muốn đứng lên đòi lại công bằng cho cô.

"Dạ không có gì đâu, con thực sự đã quen với việc này rồi, chỉ là thỉnh thoảng suy nghĩ vu vơ nên buồn thôi ạ."

Mẹ Lý thấy Tô Duệ là đứa con gái tốt tính như thế này mà Diệp Châu không vừa lòng thì có cảm thấy thương. Bà nghĩ con trai bà cũng không phải là người được kì vọng nhiều vậy mà lại vì chút ích kỷ trong quá khứ liền ngó lơ một người tốt như vậy, nghĩ thấy cũng thực sự quá đáng.

"Con yên tâm đi Duệ Duệ, ta sẽ đứng ra làm chủ cho con. Ta đón con về đây thì cũng sẽ đứng về phía con, bảo vệ cho con. Cái thằng đó nó thích ngang ngược như vậy đấy nhưng mà sớm muộn gì nó cũng phải nghe theo lời cha mẹ mà yên bề gia thất thôi. Nó mà không chịu đối tốt với con thì hai bác sẽ không cho nó yên thân đâu."

Tô Duệ nghe mẹ Lý nói như thế thì tranh thủ cơ hội mà thu nạp đồng minh cho mình. Cô bắt đầu dè dặt hỏi dò ý tứ của mẹ bà về ấn tượng với Phí Anh.

"Bác gái, cháu hỏi câu này bác có thể nào trả lời thật lòng cho cháu hay không?"

"Con hỏi đi!"

Tô Duệ bóp chặt chiếc điện thoại nằm trong tay mình sau đó thì dùng hết mọi oán hận mà nói.

"Phí Anh, bác gái nghĩ Phí Anh là người như thế nào?"

Mẹ Lý có chút bất ngờ vì tự nhiên Tô Duệ lại hỏi Phí Anh cho nên nhất thời không biết là mình đang sắp nghe chuyện gì cho nên cứ như vậy im lặng mà nhìn cô. Thái độ của bà lại khiến cho cô ta càng thêm nóng ruột.

"Ý cháu là trong mắt mọi người thì Phí Anh là người như thế nào ấy ạ."

"Thì Anh Anh là một đứa trẻ ngoan lại nghe lời nữa, nói chung là con cũng biết nó từ nhỏ mà. Tính nó thì khó làm quen nhưng chung quy rất tốt và lương thiện đi. Chúng ta đều rất yêu quý nó có điểu Diệp Châu lại suốt ngày tìm nó kiếm chuyện. Từ bé tới giờ cũng đã có hơn hai mươi mấy năm lớn lên cùng nhau rồi mà tụi nó vẫn không chịu thay đổi, suốt ngày vờn nhau như chó với mèo."

Tô Duệ càng nghe mẹ Lý nói thì càng cảm thấy oán hận hai người bọn họ. Bàn tay bấu chặt vào chiếc váy đang mặc trên người đến nhàu nát. Giọng nói đã có chút run run bởi vì không biết những lời mà mình sắp nói ra đây đến cuối cùng sẽ tạo ra kết cục gì. Liệu nói ra rồi tại có thể nào giành lại Diệp Châu về tay mình hay là ngay đến cả một cái liếc mắt từ hắn cũng không nhận được.

"Bác gái... cháu có chuyện này muốn...muốn nói, thế nhưng xin bác hãy hứa với cháu là sẽ giữ kín chuyện hôm nay của chúng ta có được không?"

Mẹ Lý bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không hề đơn giản sắp xảy ra mà theo suy đoán thì ít nhiều liên quan tới Phí Anh và Diệp Châu. Nghĩ như vậy cho nên bà quyết định đồng ý điều kiện của Tô Duệ.

"Được rồi ta đồng ý giữ kín chuyện này cho con, con mau nói rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Tô Duệ ngập ngừng một lúc sau đó dứt khoát nhìn thẳng vào mặt mẹ Lý mà nói rõ ràng dứt khoát.

"Phí Anh...cậu ta là đồng tính."

Mẹ Lý nghe xong thì ngây người, nói đúng hơn là bị sốc tới mức không còn biết cách phản ứng lại nữa. Tô Duệ thừa cơ hội này thì nói thêm vào.

"Phí Anh, hình như cậu ta thích Diệp Châu. Không phải là cậu ta ghét anh ấy đâu mà bấy lâu nay vẫn luôn cố gắng dụ dỗ anh ấy sa vào vũng lầy."

Mẹ Lý nghe xong mấy lời này thì như bị sốc đến cực điểm ôm ngực mà khó khăn nói.

"Duệ Duệ con không được nói bậy, Phí Anh thằng bé đó không thể nào như lời mà con nói được đâu. Hơn nữa nó cùng với Diệp Châu lúc nào cũng gây gổ tuyệt đối không thể nào có chuyện hai đứa chúng nó là cái loại đó được. Con chỉ về đầy một thời gian còn chưa tìm hiểu kỹ càng thì làm sao có thể nói bậy bạ như thế, chuyện này không phải chuyện đùa muốn nói thế nào liền nói."

Tô Duệ cắn chặt môi, dự định đem những bức hình cô chụp được đưa cho mẹ Lý xem để làm bằng chứng. Nhưng vào lúc cô định mở ra thì giống như nghĩ tới kế hoạch gì đó mà cuối cùng đành giấu nhẹm đi, chỉ cương quyết thuyết phục bà tin lời của mình.

"Ý cháu không phải là Diệp Châu mà là Phí Anh. Là Phí Anh cậu ta dụ dỗ anh Diệp Châu, nếu bác không tin thì cứ đợi một thời gian nữa nhất định sẽ biết rõ cả thôi. Cháu chuyện gì cũng có thể chấp nhận thế nhưng cháu không thể nào cứ như vậy đứng nhìn cậu ta tính kế với người mà cháu yêu được. Diệp Châu rất quan trọng với cháu, cháu không thể để anh ấy đi theo con đường của Phí Anh tạo ra được."

Mẹ Lý lúc này thực sự đã muốn không thở nổi, hai tay nắm chặt khó khăn dựa vào thành ghế chống đỡ.

"Duệ Duệ, chuyện này đừng nói ra ngoài, đợi ta làm rõ rồi sẽ giải quyết. Bây giờ con đi về phòng đi ta muốn yên tĩnh một mình. Con hãy xem đây là bí mật của hai chúng ta con tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết nữa. Kể cả bác trai và Diệp Phong cũng vậy, không được nói ra bất cứ điều gì có hại cho Diệp Châu và...cả Anh Anh nữa."

"Dạ vâng thưa bác gái, con cũng không muốn làm tổn hại đến Diệp Châu đâu. Bác cũng biết là con thực sự rất yêu anh ấy mà."

Nói rồi Tô Duệ xoay lưng trở về phòng, lúc rời khỏi còn không quên nói thêm một câu giống như đòn chí mạng dành cho mẹ Lý.

"Bác gái, nếu như đó là sự thật thì nhất định phải tách cậu ta ra khỏi Diệp Châu. Bác nói cháu ích kỉ cũng được nhưng cháu không muốn tương lai của anh ấy và cả danh dự của nhà họ Lý bị hao tổn."

Mẹ Lý không trả lời mà ngồi thất thần trên ghế, hai tay túm chặt mảnh áo trên ngực mình mà rơi nước mắt.

"Diệp Châu, Anh Anh mẹ xin các con đừng như vậy, nếu không mẹ sẽ không sống nổi mất."

Tô Duệ bước lên cầu thang nghe thấy mẹ Lý đau đớn mà khấn nguyện như vậy thì cũng cảm đau lòng. Sự ích kỷ chiếm hữu trong tâm cô quá lớn cho nên không cách nào áp chế được sự thù hận đối với Phí Anh. Cô cho rằng Diệp Châu là một người rất chung tình, nếu như không phải do cậu dụ dỗ thì chắc chắn đến hiện tại cô và hắn đã có thể hàn gắn lại đoạn tình cảm lúc trước. Bắt đầu từ bây giờ cô cần phải cẩn thận lên kế hoạch để loại bỏ hoàn toàn Phí Anh ra khỏi cuộc đời của Diệp Châu.

"Phí Anh, mày có biết cái giá phải trả khi dám cướp đi mọi thứ của tao là gì không. Tao không có được thì mày cũng đừng hòng có được. Rồi sẽ có một ngày tao cho cả thế giới này biết Phí Anh cao ngạo thực chất chỉ là một thằng đồng tính dơ bẩn. Diệp Châu vĩnh viễn không bao giờ dành cho mày đâu, không bao giờ."

Trong quá khứ Phí Anh chưa từng quý mến Tô Duệ. Ngày đó mặc cho bao người tung hô và khen ngợi cô nhưng cậu thì không. Mỗi lần buộc phải giáp mặt thì cũng chỉ ngồi im như pho tượng, đừng nói là cười, thậm chí mở miệng nói với cô ta một câu cũng là chuyện khó khăn với cậu.

Tô Duệ cũng chưa từng thích Phí Anh và cả Phí Dĩnh. Dường như cô ta luôn cảm thấy khó chịu khi mà hai anh em nhà họ Phí cứ luôn bài xích những hành động của cô. Mặc dù trong mắt người khác cô cư xử tốt đẹp và thân thiện nhưng qua mắt của hai người họ thì cô ta lại muốn hiện nguyên hình.

Phí Anh nói đúng, một đời là quá dài để hứa một lời hứa mãi mãi bên nhau. Bởi vì ngày mai đâu ai biết khó khăn mà họ phải trải qua rốt cuộc lớn đến thế nào. Liệu có còn đủ tin tưởng và dũng khí để nắm tay nhau vượt qua nữa hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play