Trong mắt cha mẹ nuôi, Vân Miên chỉ là một công cụ, vì vậy hai bên không thân thiết, hai từ gia đình đối với Vân Miên cũng rất xa lạ.

Nhưng không biết tại sao, cô đối với những người thân chưa được nhìn thấy mặt trong thế giới này vẫn có những kỳ vọng không thể giải thích được.

Không đợi đến ngày hôm sau, sau khi đưa Hứa Ngọc trở về thì Vân Miên lái xe thẳng đến nhà cũ của nhà họ Vân, ngôi nhà cũ chiếm một diện tích lớn, không phải ở trung tâm thành phố mà là ở trong một khu biệt thự đã được xanh hóa rất tốt bên ngoài đường vành đai hai của Hải Thành.

Từ chỗ đỗ xe đi thang máy lên lầu, dì giúp việc đang dọn dẹp nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc: "Tiểu, tiểu thư?"

Lần gặp mặt tiểu thư trước là vào dịp Tết nguyên đán, đã gần một năm trôi qua, lại có thể thay đổi lớn như vậy!

"Ừm."

Vân Miên đứng ở cửa thang máy, cô luôn cảm thấy ngôi nhà này rất quen thuộc, cho dù cô chưa từng đến đây qua.

"Tôi.." Cô ngập ngừng một chút mới đem lời muốn nói nói xong "Ba mẹ tôi đâu?"

"Tiên sinh ra nước ngoài rồii, qua mấy ngày nữa mới trở về." Dì Vương giơ ngón tay chỉ "Phu nhân ở trên lầu."

Dựa theo trí nhớ đi đến tầng ba, cửa phòng trong cùng trên tầng ba còn chưa có đóng chặt, bên trong truyền đến một giọng nói, là giọng nữ nhưng có chút khàn khàn: "Con nói xem con bé lúc nhỏ ngoan ngoãn như thế, sao bây giờ lại không nghe lời như vậy chứ."

Một giọng nam trầm thấp vang lên: "Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, đừng nghĩ những chuyện khác nữa."

Vân Miên cảm thấy những lời vừa rồi là đang nói về mình, cô chậm rãi đi tới, vừa đến cửa thì đụng phải một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu đen, trên khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác ngoài cũng màu đen, cà vạt cũng chưa tháo ra, hình như anh vừa trở về không lâu.

Khi nhìn thấy Vân Miên, anh ta sững người một lúc, sau đó hơi nhướng mày.

Hai người mặt đối mặt với nhau như thế này trong vài giây, nhưng không có ai lên tiếng trước.

Áo khoác lông vũ của Vân Miên vẫn còn chưa cởi ra, cô có chút lúng túng lên tiếng: "Anh."

Vân Cảnh nghe vậy thì ánh mắt càng thêm phức tạp, anh không ngờ Vân Miên lại thật sự quay về.

Người em gái này của anh, vì một người đàn ông mà hủy hôn bỏ học chạy ra khỏi nhà, trong hai năm rưỡi này chỉ có dịp Tết và lúc mở miệng xin tài nguyên thì mới xuất hiện.

Không đợi được phản ứng từ anh, Vân Miên nhẹ thở ra một hơi, hỏi: "Mẹ không sao chứ?"

Từ lúc cô bốn tuổi đến khi trưởng thành, Vân Cảnh chưa bao giờ thấy cô ngoan ngoãn như vậy.

"Phát sốt." Vân Cảnh nghiêng người nói: "Tự mình vào xem đi."

Vân Miên gật đầu: 'Vâng. "

Cô mới xoay người, lại bị chặn lại.

" Vân Miên. "

" Ừm? "

Vân Cảnh nhìn vào mắt cô, ngữ khí vô cùng nghiêm túc:" Nếu không thể nói chuyện đàng hoàng thì đừng có chọc giận mẹ. "

Vân Miên cụp mắt:" Em sẽ không chọc giận mẹ. "

Vân Cảnh nghĩ nghĩ, vẫn nên đi theo vào xem sao, anh không yên tâm.

Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn ngủ, Vân Miên nhẹ nhàng cởi áo khoác sang một bên rồi đi tới.

Người trên giường nghe được âm thanh liền mở mắt ra, cười nói:" Con vẫn là không lo lắng cho yên tâm về mẹ con.. "

Khi nhìn thấy người đang đi đến thì giọng nói đột nhiên biến mất.

Vân Miên đứng bên cạnh giường, nói ra cũng thật trùng hợp, mặc dù cô xuyên sách nhưng vẻ ngoài của nguyên chủ lại giống hệ Vân Miên.

Bây giờ cô với người đang ngồi trên giường cũng có mấy phần giống nhau.

Vân Miên đã từng nghĩ nếu cô cũng có cha mẹ ruột thì sẽ như thế nào, bây giờ hình như giấc mộng của cô đã thành hiện thực rồi.

Mối quan hệ huyết thống thật sự rất kỳ diệu, nhìn người mẹ lần đầu tiên gặp mặt đang nằm trên giường, cô không kiềm chế được mà sống mũi cay cay.

Đã lâu rồi không gặp, hai mẹ con nhất thời không có gì để nói.

Vân Miên muốn lại gần nhưng không dám, chỉ có thể quỳ xuống nhẹ giọng hỏi:" Mẹ hết sốt rồi sao? Còn khó chịu không? "

Lúc đặt tên cho con gái Lâm Hỉ Nhu hy vọng rằng con gái của bà sẽ mềm mại, dễ thương như những cục bông, trước năm bốn tuổi con bé vẫn luôn ngoan ngoãn, dễ thương, nhưng sau bốn tuổi con bé dường như biến thành một người khác, không chỉ không nghe lời mà càng ngày càng trở nên tồi tệ, bây giờ thì càng tệ hơn..

Vì vậy khi nghe thấy lời con gái quan tâm hỏi han, đôi mắt Lâm Hỉ Nhu lập tức đỏ lên.

Vốn dĩ bà đang bị ốm, bây giờ mắt còn đỏ hoe, trông càng yếu ớt hơn.

Vân Miên trong lòng loạn lên, nước mắt liền rơi xuống, cô cúi đầu nói:" Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi. "

Đây là lời mà cô nói ra trong vô thức, bản thân cô cũng hoang mang không biết tại sao lại có phản ứng lớn như vậy, cô rất ít khi khóc.

Là cha mẹ, trong lòng luôn luôn mềm yếu, nhìn thấy con gái khóc như vậy thì rất xót xa.

Lam Hỉ Nhu giơ tay lên muốn chạm vào cô nhưng lại buông xuống, chỉ nói:" Chỉ là cảm nhẹ thôi. "

" Con biết. "Vân Miên cố nén tiếng khóc" Nhưng con vẫn có lỗi với mẹ, con đã làm mẹ lo lắng rồi. "

Vân Cảnh nãy giờ vẫn đứng ở cửa lúc này sắc mặt rốt cuộc cũng thả lỏng ra, nhìn Vân Miên đang quỳ dưới đất, có cảm giác như đã rất nhiều năm không gặp.

Lâm Hỉ Nhu quay mặt sang một bên, nghẹn ngào khóc.

" Được rồi. "Vân Cảnh đi đến" lúc nữa thì mẹ lại không ngủ được. "

Vân Miên lau nước mắt đứng dậy, lấy khăn giấy ra lau mặt cho Lâm Hỉ Nhu, tay cô hơi run, nhưng mẹ cô cũng không tránh.

Sau khi vứt khăn giấy đi, cô đưa tay sờ trán đối phương, cảm thấy không còn nóng nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm:" Năm nay Hải Thành lạnh quá, mẹ ra ngoài cần mặc thêm quần áo ấm. "

Lâm Hỉ Nhu cuối cùng cũng nở nụ cười:" Mẹ còn cần con dạy sao? "

Vân Miên cũng cười theo, nhẹ giọng nói:" Vậy mẹ nghỉ ngơi đi, con không quấy rầy mẹ nữa. "

Lâm Hỉ Nhu nhìn con gái, có chút do dự không nói.

Vân Miên giống như biết được ý nghĩ của bà, liền nói:" Tối nay con ở nhà. "

Dừng lại một chút, cô lại nói:" Mấy ngày tới cũng ở nhà, có được không? "

Vân Cảnh không hài lòng nói:" Đây là nhà em, cái gì mà được với không được? "

Vân Miên cười tủm tỉm nói:" Vâng. "

" Hai đứa cũng đi nghỉ sớm đi. "Lâm Hỉ Nhu nói" Mùa đông rồi, đi tới đi lui cũng rất mệt. "

Sau khi chúc Lâm Hỉ Nhu ngủ ngon, Vân Miên đi theo Vân Cảnh ra ngoài, đóng cửa lại, Vân Cảnh cũng không quay đầu lại nói:" Đến thư phòng. "

Anh trai cô quả không hổ danh là ông chủ hiện tại của Vân Thị, khuôn mặt điềm tĩnh khi nói chuyện của anh làm Vân Miên có chút ủ rũ.

Sau khi vào thư phòng, Vân Cảnh nói:" Đóng cửa. "

Nhân lúc đóng cửa Vân Miên lặng lẽ quan sát thư phòng, chắc là không có đồ vật gì có thể đánh cô được đâu nhỉ?

" Nói đi. "Vân Cảnh ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn cô" lần này lại muốn cái gì? "

Nếu không phải là muốn thứ gì đó thì anh nghĩ không ra chuyện gì lại có thể làm cho Vân Miên có thay đổi lớn như vậy.

Vân Miên bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, sau đó lại nhớ tới lịch sử đen tối của nguyên chủ trong sách, cô lắc đầu:" Em không muốn gì cả. "

Vân Cảnh cau mày:" Không muốn? "

Vân Miên nói sự thật:" Anh, anh gọi nói mẹ bị bệnh, em rất lo lắng. "

Vân Cảnh không trả lời, làm lãnh đạo cấp cao trong nhiều năm đã làm cho anh có sự cảnh giác này.

Đã từng là một người thừa kế dự bị của hào môn, Vân Miên có thể đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn bước tới, nhìn anh nói:" Anh, trước kia khiến anh tức giận và lo lắng như vậy là em không đúng, em xin lỗi. "

Cô nghiêm túc nói:" Nhưng em đảm bảo sau này sẽ không thế nữa. "

Vân Cảnh ngước mắt lên, nhìn vào mắt em gái, nếu đây là diễn xuất thì con bé sớm đã trở thành diễn viên nổi tiếng rồi.

Anh hỏi:" Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi? "

" Chỉ là em gặp phải một số chuyện. "Vân Miên cảm nhận được anh đang dao động, cho nên tiếp tục nỗ lực" bản thân em cũng không biết tại sao, chỉ là trong nháy mắt liền hiểu ra rất nhiều chuyện. "

" Sao nào, giờ đã biết cái chàng trai nghèo đó không đáng rồi à? "

" Vâng. "Vân Miên gật đầu" Em đã cắt đứt liên hệ với anh ta rồi, cũng nói rõ ràng rồi, sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. "

Cũng xem như là hiểu chuyện, nhưng chuyện này thật hay giả thì Vân Cảnh sẽ tự mình điều tra rõ ràng chân tướng, anh hỏi:" Thời gian trước chẳng phải em lấy 'Giọng hát ca sĩ' cho cậu ta rồi hay sao? "

Nói đến đây, Vân Miên mới nhớ đến Bách Lệ Sinh, cô chớp chớp mắt nói:" Em không đưa cho anh ta, hợp đồng vẫn đang ở chỗ em. "

" Nhưng anh à, em tìm được người thích hợp rồi. "

Sắc mặt Vân Cảnh lại trầm xuống, chẳng lẽ lại đổi thành một người khác sao?

Thấy vẻ mặt anh trai đột nhiên thay đổi, Vân Miên biết bản thân đã bị hiểu lầm, nói tiếp:" Là một vị sư tỷ ở công ty em, hôm nay em nghe được chị ấy hát, thực lực không rồi, quản lý cũng nói nhân phẩm chị ấy rất tốt. "

" Nhưng em dự định sẽ điều tra thêm. "Cô nói" chúng ta không được lãng phí tài nguyên một cách vô ích. "

Vân Cảnh:" Bản thân em không định tham gia sao? "

Lời thì là nói như vậy, nhưng lúc lấy tài nguyên này anh cũng biết nên đưa cho ai, em gái anh có bao nhiêu phân lượng anh đều biết rõ.

" Em không phù hợp. "

" Nói đến cái này, em vẫn còn một chuyện nữa. "Cảm thấy thái độ của anh trai mình đã dịu đi rất nhiều, Vân Miên liền yên tâm, nói:" Em muốn rời giới giải trí. "

Vân Cảnh thật sự rất ngạc nhiên khi hôm nay có thể nghe được Vân Miên nói những chuyện này, bởi vì những năm qua con bé cũng không có chủ động chia sẻ hay kể về cuộc sống của mình, lúc Vân Miên đi vào thư phòng, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cãi nhau.

Không ngờ lại suôn sẻ như vậy, thật sự là nghĩ thông suốt rồi, trưởng thành rồi sao?

Nhưng với tư cách là một người anh trai, anh vẫn không thể kìm nén bản năng dạy dỗ:" Không phải lúc trước đòi sống đòi chết tiến vào trong đó sao? "

" Em sai rồi. "Vân Miên rất nhanh thừa nhận sai lầm của mình, tiếp tục nói:" Cho nên em muốn nói với anh, em muốn rời khỏi giới giải trí, trở lại trường học hoàn thành việc học. "

Khi cụp mắt xuống nói chuyện trông cô rất dịu dàng ngoan ngoãn, Vân Cảnh như nhìn thấy được cô bé vẫn hay ngoan ngoãn bám đuôi mình trước kia, cho nên quan hệ tình thân rất kỳ diệu, khiến người ta vừa yêu vừa ghét.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Miên, Vân Cảnh cũng nhận ra được những gì con bé nói có lẽ là thật, thuận theo nói:" Hợp đồng của em vẫn còn nửa năm nữa, là muốn bồi thường hợp đồng sao? "

Xem ra người anh trai này rất hiểu cô em gái là cô đây, Vân Miên mỉm cười lắc đầu:" Không, trong nửa năm này em sẽ làm công việc mà em lên làm, khi hợp đồng hết hạn em sẽ trở lại trường học. "

Vân Cảnh lại quan sát em gái mình từ đầu đến chân, như thể muốn nhìn thấu cô vậy:" Vân Miên, em biết rõ tính tình của anh, điểm giới hạn của anh sắp bị em dùng hết rồi. "

Ý là nếu cô có gây ra thêm chuyện gì nữa thì anh cũng không chịu trách nhiệm.

Vân Miên gật đầu:" Em biết. "

" Vậy thì nhớ kỹ những lời em đã nói. "Vân Cảnh đứng dậy, từ sau bàn làm việc đi ra, suy nghĩ một chút rồi đưa ra một cành ô liu:" Chỉ cần em hiểu chuyện một chút, việc học có thể từ từ học, cho dù học không tốt thì gia đình có thể nuôi em cả đời, một nửa Vân gia cũng là của em. "

Điểm này Vân Miên rất rõ ràng.

Khi những gia đình hào môn khác phân chia tài sản, họ sẽ nhìn vào năng lực, nam nữ hoặc thâm niên, phức tạp hơn thì họ còn nhìn vào cái mà gọi là thê thiếp để chia tài sản.

Vân gia thì không giống như vậy, từ khi sinh ra đến nay, tài sản đều chia đôi cho hai đứa trẻ, nguyên chủ cũng là một người có giá trị tài sản cao, nếu không sẽ không vì nguyên chủ mà cả Vân gia bị phá sản.

Chỉ là Vân Miên của bây giờ không để ý đến những thứ này, trước khi xuyên sách cuộc sống của cô cũng được coi như không cần lo lắng đến chuyện ăn mặc, tiền tài đối với cô chỉ như vật ngoài thân.

Nhưng Vân Miên đúng là có chút cảm động, bởi vì thứ tình cảm gia đình mà trước kia cô chưa từng có được, cô cụp mắt xuống nhẹ giọng nói:" Cảm ơn ca ca. "

Vân Cảnh không nhắc tới chuyện này nữa, anh tựa hồ như nghĩ tới chuyện gì đó:" Công ty của em bị.. "

Anh dừng lại một chút:" Anh nhớ gần đây có một chương trình tống nghệ, em cũng phải đi sao? "

Điều này mà anh cũng biết sao?

Vân Miên gật đầu:" Vâng, cho nên em muốn ở nhà cho đến lúc ghi hình. "

Vân Cảnh:" Ừm. "

Ánh mắt của anh nhìn cô có chút kỳ lạ:" Đã gặp ông chủ mới của em chưa? "

" Vẫn chưa. "Vân Miên vẫn chưa kịp gặp, cô cảm thấy bản thân cũng không cần gặp ông chủ nào cả" Công việc của em cũng không cần giao lại cho anh ta. "

Vân Cảnh gật đầu, lại hỏi:" Về sau em và người đàn ông kia cũng không còn quan hệ gì nữa, vậy hôn ước của em thì sao? "

" Hôn ước? "

Vân Miên đột nhiên nhớ ra, ban đầu nguyên chủ vì theo đuổi Phong Minh mà hủy bỏ hôn ước, cô còn một người hôn phu nữa đó!

Đã lâu như vậy rồi, cô cũng không nhớ chính xác nữa:" Hôn ước là điều nên có, nhưng cũng không nhất thiết phải cần số lượng chứ. "

" Anh, em mới hai mươi tuổi. "Cô cố gắng thuyết phục" với lại hôn nhân sắp đặt thì làm gì có cảm tình, em còn không biết mặt người đó nữa. "

Khi còn nhỏ em còn bám theo mông người ta, gọi ca ca, những chuyện này đã quên hết rồi sao?

Nhưng lúc trước Vân Miên bỏ nhà đi đã huyên náo lớn như vậy, đối phương sớm cũng đã biết rồi, Vân Cảnh cũng đành mặc kệ:" Bỏ đi, chuyện của em em tự xử lý. "

" Tuy nhiên.. "anh nhắc nhở" Người kia rất ghi thù đó. "

Vân Miên thầm nghĩ: Có ghi thù thì cô cũng chả có cách nào, sau này mà gặp thì cứ đi đường vòng là được.

Vân Kính đi ra ngoài mở cửa:" Đi nghỉ thôi, mấy ngày này ở bên cạnh mẹ nhiều hơn chút. "

Mấy ngày này Vân Miên toàn tâm toàn ý ở nhà bồi Lâm Hỉ Nhu, Lâm Hỉ Nhu tính tình dịu dàng, bà chưa bao giờ nhắc tới những chuyện không vui trong quá khứ, lúc nào cũng dao dung.

Đôi khi Vân Miên nhìn thấy bà thì cảm thấy rất hài lòng, cũng có lúc thấy buồn bã, giống như bà thực sự là mẹ ruột của cô trong thế giới đó.

Đây là một giấc mộng ngọt ngào mà số phận ban tặng cho cô.

Chương trình tống nghệ thứ hai bắt đầu quay, ngày hôm đó Hứa Ngọc đã trực tiếp đến nhà cũ Vân gia để đón Vân Miên.

Lâm Hỉ Nhu tiễn cô đến tận bãi đậu xe, vừa quấn khăn vừa dặn dò:" Mùa đông ở nông thôn rất lạnh, con nhớ giữ ấm, đừng để bị ốm. "

Vân Miên gật đầu:" Vâng. "

Lâm Hỉ Nhu:" Con muốn ăn cái gì thì gọi điện để mẹ bảo dì Vương chuẩn bị, mẹ bảo anh con mang đến cho con. "

" Vâng. "Vân Miên kéo tay mẹ" Trời lạnh, mẹ vừa mới khỏi bệnh nên quay về thôi, con sẽ về sớm đón Tết cùng mẹ. "

Hứa Ngọc không ngờ mối quan hệ trong gia đình của Vân Miên lại tốt như vậy, phu nhân hào môn cũng dễ gần gũi, cảm động dâng cao, liền nói:" Đúng vậy, mẹ Vân, cô cũng đừng lo lắng quá, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Vân Miên. "

" Vậy thì làm phiền cháu rồi. "Lâm Hỉ Nhu lại hạ giọng nói với Vân Miên" Nếu Thanh Việt bắt nạt con thì phải nói cho mẹ biết. "

Thanh Việt là ai?

Vân Miên bối rối, nhưng thấy thời gian sắp không kịp nữa rồi, đành gật đầu:" Được. "

Từ nhà cũ đi ra, Hứa Ngọc ở trong xe không nhịn được nói:" Rời giới giải trí cũng tốt, có điều kiện như em chị cũng muốn lui vòng, vất vả như vậy để làm cái gì chứ. "

Vân Miên sắp xếp lại chiếc khăn quàng cổ vừa cởi ra, khẽ mỉm cười:" Sau này làm chuyện gì cũng sẽ vất vả. "

Nói cũng đúng, Hứa Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn cảm nhận một chút không khí của người giàu, nhưng khi nhìn đến một chỗ nào đó liền sửng sốt:" Đó không phải là Bùi tổng sao? "

" Ừm? "

" Ông chủ mới, Bùi Thanh Việt. "Hứa Ngọc nói" Người có tiền thật sự sẽ gặp nhau."

Bùi Thanh Việt, Thanh Việt.. Vân miên luôn cảm thấy cái tên này nghe rất quen.

Chẳng lẽ Thanh Việt mà mẹ vừa nhắc đến chính là ông chủ mới này sao? Nhưng tại sao ông chủ mới lại bắt nạt cô chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play