[ Dịu dàng đúng là liều thuốc độc chết người, Vân Miên như thế này ai không yêu chú.]
[ Những gì mình nhìn thấy tận mắt mới là sự thật, tôi tin vào Vân Miên mà tôi biết bây giờ.]
[ Hy vọng mọi người không cần dùng ác ý đi tìm hiểu những điều tốt đẹp.]
Khi Vân Miên trở lại phòng, Đổng Thất Thất đang trùm kín đầu nằm trên giường, nhìn giống như ngủ rồi.
Nhưng cô vẫn đi đến, thì thầm với người đang nằm trên giường: "Cảm ơn."
Chiếc chăn vẫn bất động, Vân Miên đứng một lúc lâu đến khi quay người lại thì người ở trên giường phát ra một tiếng 'ừm' gần như không thể nghe thấy.
Đến sáng hôm sau, mọi người đều thu xếp ổn thỏa xong, chính là bắt đầu nghiêm túc làm nhiệm vụ, ai cũng không nhắc đến chuyện tối qua.
Đạo diễn Kim mang đến rất nhiều dụng cụ: "Mùa đông năm nay mưa tuyết rơi nhiều, để tránh cho ruộng lúa mì và ruộng rau của ông bà Lý bị úng nước, mọi người cần phải chuẩn bị đi nạo vét mương rãnh trên ruộng. Bởi vì sau này một ngày ba bữa mọi người đều phải tự chuẩn bị, nguyên liệu đều là dùng điểm nhiệm vụ lần này để đổi."
"Nhân tiện còn phải nhặt củi về."
An Đinh giơ tay: "Cho em hỏi, có thể đổi được bao nhiêu nguyên liệu vậy?"
Đạo diễn Kim: "Một mảnh đất làm xong có thể đến chỗ tôi đổi một nguyên liệu nấu ăn."
Anh Đinh nghe xong thì hếch cằm lên tự tin nói: "Vậy anh yên tâm, em nhất định có thể đem nguyên liệu của một tháng tới đây đổi hết."
Không phải chỉ cần nạo vét máng nước thôi sao, cậu ta đã xem trên ti vi rồi, cũng không khó.
Đạo diễn Kim cười híp mắt: "Hy vọng cậu nói được làm được."
Bách Lệ Sinh vỗ vỗ An Đinh, nhỏ giọng nói: "Lúc nhỏ chị đã thấy bà ngoại làm rồi, hình như không dễ đâu."
An Đinh cũng hạ giọng: "Chị, chị quên rằng chúng ta cần thể hiện bản thân sao? Lúc này không thể nói bản thân không làm được."
"Những công việc yêu cầu độ khó cao như nấu ăn chúng ta không làm được, nhưng những công việc yêu cầu thể chất thì phải làm được."
Bách Lệ Sinh nghe xong, cũng cảm thấy đúng a.
Ngược lại, Vân Miên nhìn những dụng cụ đang nằm trên đất kia, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc, đây quả thực là điểm mù tri thức của cô.
Mọi người được dẫn đến chỗ trồng rau nhà ông bà Lý trước.
Nhìn sườn đồi nhỏ ai cũng ngẩn ngơ.
"Rau cả một tháng cũng không ít." Đạo diễn Kim cười đến hiền lành "chúng tôi đã chu đáo suy nghĩ cho mọi người cả rồi."
An Đinh: "Em đột nhiên cảm thấy nấu cơm cũng không phải công việc có độ khó cao nữa rồi."
Đây là cả một sườn đồi đấy!
Khi tất cả mọi người đang lo lắng than thở, chỉ có Vân Miên là bình tĩnh lạ thường.
Đổng Thất Thất: "Cô không lo lắng sao?"
Vân Miên khẽ gật đầu: "Có chút."
"Chỉ một chút thôi sao?" Đổng Thất Thất nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt không thể tin được, sớm đã biết Vân Miên là người có tiền nhưng cũng yếu ớt nhất trong số họ "Cô không sợ làm không xong à? Nếu như phá hủy hết chỗ này thì làm thế nào?"
An Đinh cũng thấp thỏm bẻ ngón tay, nghiêm túc khác thường: "Đạo diễn, anh cũng biết em không nổi tiếng, ở đây ngoại trừ chị Thất Thất, những người bọn em đều là những người mờ nhạt không tên tuổi, tiền quảng cáo của bọn em cộng lại cũng không đủ đền ngọn đồi này."
Nói xong cậu đột nhiên nhìn Vân Miên: "Ồ, chị ấy có thể đền, nhưng chị ấy có tiền, cũng không oan*."
冤种 (大冤种): Có nguồn gốc từ tiếng địa phương vùng Đông Bắc. "冤种" có nghĩa là người cảm thấy buồn bã vì bị đổ oan, sau trở nên phổ biến trên mạng xã hội.
Vân Miên: "..."
Đạo diễn Kim bảo người chĩa ống kính về phía Vân Miên, chờ cô trả lời.
Vân Miên bị bọn họ làm cho buồn cười, hơi hơi nhướng mắt: "Mọi người quên rồi à, chúng ta đang quay chương trình về cuộc sống, không phải chương trình sinh tồn cực hạn."
Mọi người ngây ra.
"Nói đúng lắm." Lâm Côn nhìn về tổ tiết mục "Tổ tiết mục sẽ không đưa cho chúng ta nhiệm vụ không hoàn thành được, đã đưa ra yêu cầu như vậy chứng tỏ bọn họ có lòng tin rằng chúng ta sẽ làm tốt được việc này."
Vân Miên gật đầu: "Tổ tiết mục chắc còn chuẩn bị những thứ khác nữa."
Hai người mỗi người một câu liền xoa dịu lo lắng của mọi người, bởi vì mọi người phát hiện điều này hình như cũng có lý, là bọn họ đột nhiên bị dọa không nghĩ được tới những thứ này.
Nhưng nghĩ lại, từ đầu đến cuối người giữ được bình tĩnh nhất chỉ có Vân Miên.
"Đúng." Đạo diễn Kim bị vạch trần cũng không để ý, sai người mang máy tính bảng tới: "Tôi đặc biệt tìm một video cho mấy người học tập, chúng tôi cũng sẽ giám sát đến khi mọi người vượt qua được nhiệm vụ mới thôi."
Mọi người đồng loạt cúi xuống xem, thoạt nhìn thì có vẻ không khó lắm, sau khi học kỹ thì cùng nhau leo lên chỗ cao nhất, đào từ trên xuống dưới.
Chỉ là xem qua video thì có vẻ dễ, nhưng vì hai ngày trước trời vừa mới mưa tuyết, trên mặt đất lầy lội, đi được một lúc thì giày nặng không đi nổi, mỗi bước đi đều rất khó khăn, dụng cụ cầm trong tay còn khó khăn hơn bởi vì dính toàn bùn đất.
Anh Đinh không còn gì lưu luyến nói: "Hay là vẫn nên đưa cho tôi video nấu ăn đi."
Lâm Côn cười: "Không thể hiện nữa?"
An Đinh chán nản: "Làm không nổi, làm người quý ở chỗ tự biết mình."
Đạo diễn Kim cầm trong tay một bức ảnh thịt gà: "Một miếng đất mọi người còn chưa đào xong, nguyên liệu cũng không cần nữa?"
"Trông mơ đỡ khát." An Đinh cố gắng nhấc chân lên "anh đã thành công thu hút được sự chú ý của em rồi đó."
Đổng Thất Thất nhăn mặt: "Chân của tôi bây giờ còn nặng hơn cả người tôi nữa rồi."
Vừa nói xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng, Vân Miên sinh ra đã ngậm thìa vàng lại không phàn nàn một chút nào? Như vậy chẳng phải sẽ khiến mình có vẻ rất vô dụng đó sao?
Cô thắc mắc quay đầu lại, mới phát hiện Vân Miên đã tự đào được một đoạn xa rồi.
||||| Truyện đề cử:
Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Chuyện gì vậy? Rõ ràng trên chân cô ấy cũng có rất nhiều bùn lầy mà!
Đội ngũ sản xuất ở phía này đã sớm phát hiện ra Vân Miên từ lúc bắt đầu đào còn không có quen tay nhưng rất nhanh đã thành thạo rồi, sau đó từng chút từng chút vượt qua, cuối cùng đi trước mọi người, ngay cả Lâm Côn cũng phải đi phía sau cô một chút.
Nhìn thế này thực sự không thể nhìn ra được cô chưa bao giờ làm qua việc đồng áng.
Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của cô, Đổng Thất Thất nhịn không được hỏi: "Cuốc của cô có nặng không?"
Vân Miên nghe thấy thì ngẩng đầu lên, ước lượng đồ vật trong tay, thành thật nói: "Có chút."
Tại sao lại là có chút?
Đổng Thất Thất: "Vậy sao cô lại làm nhanh như vậy? Thành thạo như vậy?"
Vân Miên chỉ chỉ đạo diễn: "Vừa rồi học trên video."
"..."
Mọi người cũng đều học theo nó, chỉ có mình cô là làm được.
Vân Miên thật sự đã học được cách làm từ video, đó có thể là thói quen mà cô đã hình thành từ khi còn nhỏ, cô rất giỏi nắm bắt những điểm mấu chốt khi học mọi thứ, vì vậy khi xem video cô đã chú ý đến động tác của họ, góc độ và lực đạo, làm vài lần thật sự đã tìm được cảm giác, thực sự cũng không khó lắm.
"Cái video mà chúng ta xem không giống nhau à." An Đinh đi tới xem con đường mà cô đã đào, nó cũng tiêu chuẩn giống của Lâm Côn, một xẻng lại một xẻng.
Bách Lệ Sinh khiêm tốn thỉnh giáo: "Em đào thế nào thế?"
Vân Miên nhấc cuốc lên, cuốc thật mạnh lên mặt đất, cũng không ngại nước bùn bắn tung tóe lên quần áo và mặt, cười nói: "Chính là như vậy."
"Chỉ cần nghĩ xem mình muốn đào sâu như thế nào là được."
Lâm Côn nhìn cái cuốc của cô một lúc, cái khuôn mặt vạn năm không cười đột nhiên thả lỏng: "Anh biết rồi."
An Đinh một mặt ngơ ngác: "Biết cái gì?"
Lâm Côn: "Chỉ cần không nghĩ đến làm sao để thoát khỏi đôi chân nặng nhọc và cái cuốc nặng nề, không cần để ý quần áo bị bẩn, không nghĩ làm thế nào để tránh bùn lầy, mục tiêu chỉ là đào được một cái mương thoát nước tốt, vậy em cũng có thể làm được."
"Bởi vì công việc nhà nông thì những điều đó không thể tránh khỏi."
Những người còn lại sắc mặt trầm xuống, đều quay đầu đi chỗ khác.
Bởi vì họ quá chú ý đến các khía cạnh bên ngoài và làm thế nào để giảm bớt sức nặng, đã quên mất những gì mình phải làm, rõ ràng còn chưa đạt được yêu cầu đã nghĩ đến cái khác thì làm sao mà làm tốt được.
Sau khi được Vân Miên và Lâm Côn chỉ, mọi người đều chăm chỉ làm việc, trong thời gian ngắn đã đào được hai rãnh luống.
Dùng cái đó để đổi thịt và rau từ tổ đạo diễn, lần này là Lâm Côn chủ động nấu ăn, dù sao trong mấy người chỉ có anh biết chút kỹ năng nấu nướng, những người khác không kịp học.
Mọi người sau khi ăn cơm xong thì đến giờ nghỉ trưa, Vân Miên ra khỏi phòng tìm Lâm Côn để học một số kỹ năng nấu ăn.
Dù sao trong phương diện này cô cũng không biết, còn ở đây hơn tháng nữa nếu lần nào cũng là sư huynh nấu ăn thì cô cảm thấy có lỗi quá.
Vừa ra khỏi phòng liền gặp Bách Lệ Sing đang xách hành lý.
Nhìn thấy Vân Miên, Bách Lệ Sinh dừng lại: "Vừa lúc chị đang muốn tìm em."
Vân Miên nghĩ một lúc, liền hiểu ra: "Sư tỷ phải đi quay 'Giọng hát ca sĩ' sao?"
"Đúng, cho nên chị qua đây nói với em một tiếng." Bách Lệ Sinh ngẩng đầu lên "Vân Miên, cảm ơn em."
Vân Miên sau khi nhận lời cảm ơn này, cô cười nói: "Vậy em bàn với sư tỷ một việc nhé, nếu sư tỷ phát hành ca khúc, em có thể là người đầu tiên nhận được bản có chữ ký đặc biệt không?"
Bách Lệ Sinh ban đầu có chút căng thẳng không biết nói cái gì, nghe được lời Vân Miên nói, lập tức gật đầu: "Đương nhiên có thể! Em muốn bao nhiêu cũng có."
"Được, vậy em sẽ muốn nhiều một chút để tặng cho gia đình và bạn.." Vân Miên dừng một chút, nói tiếp "tặng cho người khác."
Cô đột nhiên nhớ ra hình như mình không có bất kỳ người bạn nào, dù là trước kia hay bây giờ.
Bách Lệ Sinh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Vân Miên, những lời chị nói trước đó là sự thật, cơ hội này chị rất muốn có, về sau chị nhất định sẽ báo đáp em."
"Vậy sư tỷ nhất định phải cố gắng nhé." Vân Miên không nói sẽ đòi chị báo đáp, mà chỉ nhẹ nhàng nói "cơ hội lần này nhất định phải xứng đáng."
Cô chớp chớp mắt: "Buổi tối em sẽ lén xem chương trình của chị."
"Được."
Bách Lệ Sinh chào tạm biệt từng người một, sau khi cô ấy rời đi, Vân Miên cũng tìm thấy Lâm Côn đang xem phim ở tầng một, anh vẫn xem phim theo cách cũ, vừa xem vừa dừng lại.
Ngành nghề này Vân Miên chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu của Lâm Côn với nghiệp diễn, điều này khiến cô có chút tò mò, bời vì chưa có thứ gì khiến cô đặc biệt đam mê cả.
Cô đột nhiên nhớ tới kịch bản mà cha đã gửi trước đó, đã gửi qua rồi nên lúc rảnh rỗi cô có xem qua, thực sự là một kịch bản hay, đáng tiếc là cô không biết gì về diễn xuất, vai diễn có tốt đến mấy cũng là lãng phí.
Nếu là sư huynh thì sao?
Phát hiện Vân Miên đang đứng cạnh mình, Lâm Côn có chút buồn cười, sao lần nào cũng đứng ngốc ở bên cạnh thế?
"Tìm anh à?"
Vân Miên tỉnh táo lại, ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: "Sư huynh, bộ phim trước kia anh đóng tên là gì thế, em có thể xem không?"
Lâm Côn sửng sốt một chút: "Cái gì cơ?"
"Em chỉ có chút tò mò." Vân Miên nói "lúc sư huynh đóng phim thì sẽ trông như thế nào?"
Nghĩ đến lúc trước ở trên xe Vân Miên nói mình là một diễn viên giỏi, ánh mắt Lâm Côn lại nhìn về máy tính bảng của mình: "Không có dáng vẻ gì cả."
Vân Miên rõ ràng cảm thấy nỗi ưu tu của anh đột nhiên cao lên rất nhiều, anh rất nhanh ấn vào một vài video, vừa nhìn đã biết anh rất quen thuộc, đã xem nó rất nhiều lần.
"Đây là chính anh cắt ghép biên tập." Lâm Côn đưa máy tính bảng cho cô "là một vai phụ, năm đó anh mười tám tuổi, đóng vai thời niên thiếu của hoàng đế.."
Cả một buổi chiều, Vân Miên không có học nấu ăn mà đem toàn bộ những bộ phim mà Lâm Côn đóng.
Cô coi như hiểu rồi, không phải Lâm Côn ít nói mà là chủ đề vẫn luôn không chạm đến đề tài của anh.
Anh ấy có thể phân tích biểu cảm và lời thoại của những cảnh đó một cách rõ ràng, nếu không phải đến giờ ăn tối, có lẽ anh vẫn còn nói tiếp được.
Nhưng Vân Miên cũng biết, kỹ năng diễn xuất của Lâm Côn thực sự rất vững chắc.
Cô nhìn kịch bản trong tay, đột nhiên này ra một ý tưởng, buổi tối khi trở về phòng, cô nhớ lại những gì Hứa Ngọc đã nói với mình, những lúc đó thời gian ở trên xe gấp gáp Hứa Ngọc cũng không nói kỹ.
Cho nên Vân Miên gọi điện cho Hứa Ngọc: "Chị, chị có thể nói lại cho em biết chuyện gì đã xảy ra với sư huynh Lâm Côn năm đó không?"
* * *
Nháy mắt đã đến thứ sáu, theo sự sắp xếp của tổ tiết mục thì thứ bảy và chủ nhật là thời gian nghỉ ngơi, tổ chương trình sẽ biên tập hậu kỳ lại những cảnh quay của năm ngày trước chuẩn bị phát sóng.
Các khách mời cũng cần nghỉ ngơi để thứ hai tiếp đón những vị khách mới.
Tối thứ sáu, lúc Đổng Thất Thất rời đi, cô ấy vẫn nhìn Vân Miên, cuối cùng kéo người sang một bên: "Chuyện trước kia, cô đã xin lỗi tôi hai lần, vậy nên tôi sẽ không tính toán với cô nữa."
"Nhưng tôi nói cho cô biết, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ bôi đen cô đến cùng."
Vân Miên cười: "Sẽ không có lần sau đâu."
Sau này tôi rời giới giải trí rồi, nói không chừng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Truyện được đăng duy nhất tại VNO, cấm reup dưới mọi hình thức. Na"Chị rất tốt." Vân Miên vươn tay "Cảm ơn cô lần trước đã giúp tôi nói, cũng hy vọng chị tương lai xán lạn."
Đổng Thất Thất khịt mũi, bắt tay với cô: "Cô cũng vậy."
"Cô nên chủ động để bắt ống kính máy quay." Cô ấy làm ra tư thế đàn chị để dạy dỗ "Cái khuôn mặt này thật uổng phí, sau này lên hot search hy vọng phiên vị của cô có thể ngang hàng với tôi, đừng để tôi mất mặt."
Vân Miên mượn cớ lúc trước: "Tôi miệng lưỡi ngốc nghếch, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Sau khi tiễn Đổng Thất Thất đi, hai ngày nghỉ ngơi Vân Miên ngủ cả hai ngày, đến chủ nhật cô và Lâm Côn, An Đinh cùng ngồi trước máy tính bảng xem chương trình của Bách Lệ Sinh.
Mỗi một tập của 'Giọng hát ca sĩ' đều sẽ có một chủ đề, không chỉ ghi lại cảnh sinh hoạt của ca sĩ trong hai ngày, mà ở phần cuối ca sĩ sẽ hát bài hát do chính mình sáng tác.
Điều này không chỉ cần nhân phẩm của ca sĩ, mà còn cần năng lực sáng tác của ca sĩ nữa, đối với các ca sĩ điều này tương đối có tính thử thách.
An Đinh không ngừng nói: "Em thật sự hâm mộ Bách tỷ, chị ấy có được cơ hội tốt như vậy, ô ô ô, khi nào thì mới đến lượt em chứ?"
"Sẽ có thôi." Vân Miên an ủi cậu "Em mới có mười bảy tuổi sau này còn nhiều cơ hội, chỉ cần nỗ lực là được."
"Ai nói chỉ cần nỗ lực là được, chị nhìn.." An Đinh nói được một nửa thì im bặt.
Vân Miên ngước mắt lên thấy cậu đang lén nhìn Lâm Côn một cái, có chút ảo não, nhưng người kia dường như không để ý.
Cô vỗ nhẹ vào vai An Đinh: "Chị Bách xuất hiện rồi."
Trong ống kính Bách Lệ Sinh vẫn như cũ có chút miễn cưỡng, nhưng chỉ cần là lúc chị ấy sáng tác thì sẽ rất nghiêm túc, Bách Lệ Sinh là người cuối cùng nộp tác phẩm của mình.
Lúc này trên màn hình đột nhiên xuất hiện rất nhiều đạn mạc.
[ Vì ái mộ mà đến.]
[ Lên hot search nào.]
[ Đây là giọng hát thần tiên gì vậy? ]
[ Bình chọn cho Bách Lệ Sinh! Bầu cho cô ấy, bầu cho cô ấy! Cô ấy phải đạt hạng nhất.]
Mãi cho đến khi Bách Lệ Sinh hát, Vân Miên mới hiểu tại sao trong đạn mạc lại kích động như vậy.
Bách sư tỷ đã chứng minh chị ấy xứng đáng có được cơ hội này, chị ấy đã nắm bắt nó.
"Sư tỷ xứng đáng." An Đinh kích động đến mức như bản thân mình lên hot search "Chị ấy nổi tiếng rồi nổi tiếng rồi."
"Sư tỷ, sư tỷ." Cậu cũng lấy điện thoại của mình ra điên cuồng bỏ phiếu "đều chọn hết."
Bách sư tỷ cũng share lại bài của weibo chính thức, Vân Miên nhấn like, sau đó hỏi: "Bình chọn ở đâu?"
An Đinh cầm điện thoại của cô tìm kiếm, lúc này điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Đổng Thất Thất: "Trịnh Vũ Châu ngày mai đến chương trình của mấy người? Tôi vậy mà bây giờ mới biết! AAAAAAAAA! Cô xin giúp tôi chữ ký nhé!"
"Ảnh đế Trịnh Vũ Châu ngày mai đến đây sao?" An Đinh đột nhiên nhìn Lâm Côn quên mất điện thoại mình đang cầm là của ai, hưng phấn nói: "Anh ơi! Ảnh đế đến đây, thần tượng của anh thật sự đến đây!"
Điện thoại của Vân Miên cũng không có gì bí mật, tùy cậu ta đi.
Không ngờ một giây sau, hai người bên này đột nhiên ngừng nói chuyện, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt phức tạp.
Vân Miên: "?"
An Đinh đem điện thoại ném ra xa, giống như trên tay đang cầm một củ khoai nóng bỏng.
Vân Miên nhận lấy, nhìn thấy câu tiếp theo Đổng Thất Thất nhắn: "Đúng rồi, Phong Minh cũng tới, tôi sẽ để mắt đến cô."
"I'm watching you."