Được rồi Thái Liên, là ngươi thông minh nhất cho nên chủ tử mới để cho ngươi làm người đứng đầu trong số chúng ta, nếu không thì tính tình nóng nảy ngu ngốc như bọn ta thế nào cũng bị người ta dạy cho một trận.
Vương An vạch trần.
Các ngươi yên tâm đi.
Thái Liên thở phào: Chủ tử là người có năng lực, sẽ không bị hạ gục được đâu.
Ánh mắt của nàng ấy long lanh, Thái Thanh chưa từng thấy hình ảnh này của Thái Liên bao giờ.
…Hỉ Dương hơi ngạc nhiên, thấy người xuất hiện trước tầm mắt không phải là lão phu nhân mà lại là Ngô thị.
Nàng nghĩ, may là khoảng thời gian này đã lắng xuống, nếu không thì nàng thật sự sẽ không kìm được mà xông lên xé xác bà ta.
Địch phu nhân là con gái cưng của Ngô gia, nàng chỉ nhớ hình như tên là Ngô Mỹ Linh.
Nhưng tính cách thì có thể nói là gian xảo xấu xa cực kỳ.
Nếu không thì sao có thể mặt dày vô liêm sỉ như vậy, không chỉ muốn gả nàng cho chất tử của mình mà còn muốn cướp hết gia sản của nàng nữa.
Đám người này không biết câu người đang làm trời đang nhìn hay sao chứ?Bà ta làm vậy là có ý gì đây?Rõ ràng là để đòi nợ nàng.
Thược Dược đi theo bên cạnh Hỉ Dương, vừa đề phòng vừa cảnh giác.
Ngô thị tủm tỉm cười, đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, trong sảnh trà không còn ai khác, bà ta chậm rãi bước tới rồi lại nhìn về phía Thược Dược: Ta muốn nói vài câu với cô nương của nhà ngươi.
Khóe môi hơi mím lại với vẻ kiên quyết.
Thược Dược định nói gì đó thì bị Hỉ Dương dùng ánh mắt ra hiệu dừng lại.
Ở chung với nhau mấy ngày nay nên phối hợp ăn ý, nàng ta biết hiện tại Hỉ Dương không muốn nàng ta ra mặt.
Thược Dược cụp mắt, không nói không rằng, lui ra ngoài cửa, nhưng cũng không tời đi quá xa.
Ngô thị thấy vậy thì cười khẩy, nhìn khuôn mặt yêu kiều của Hỉ Dương, xùy một tiếng.
Cũng không hiểu ngươi dùng thủ đoạn gì mà có thể làm mấy người trong phủ đều mê muội ngươi hết.
Hỉ Dương mỉm cười, thong thả trả lời không ngượng ngùng chút nào.
Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí, người khác nhau thì nhìn nhận sự việc cũng khác nhau.
Hừ, mồm mép sắc bén lắm.
Chỉ là không biết mục đích của ngươi là gì, ở trong phủ lâu như vậy mà không thấy tới thỉnh an cũng thôi đi, lại còn to gan dám gây rắc rối trong nhà.
Xoảng một tiếng, chén trà bị cầm lên quăng tới bên chân của Hỉ Dương vỡ tan.
Đã như vậy sao Địch phủ không trả lại hôn thư cho ta, xem như chuyện này kết thúc, hủy hôn.
Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Đúng là trò cười, chuyện này liên quan tới số làm quan của con trai ta, sao có thể để một ả đàn bà như ngươi muốn gì thì được đó.
Vậy các ngươi không muốn từ hôn à?Ngươi đúng là suy nghĩ viển vông, từ hôn thì đương nhiên là từ rồi, nhưng khi nào từ hay không từ, bọn ta tự biết định đoạt, ngươi cho rằng một đứa mồ côi không quyền không thế như ngươi mà có thể gả vào Địch phủ để hưởng phúc làm thiếu phu nhân sao? Ha ha, đúng là chuyện nực cười!”Hỉ Dương chăm chú lắng nghe rồi lập tức gật đầu: Bà nói đúng, ta là trẻ mồ côi từ nơi thôn quê tới đây, sao có thể to gan như vậy, hẳn là nên nghe theo sự sắp xếp của các người.
Nụ cười của Ngô thị dần dần nở rộ, nghĩ đây là một con nhỏ phế vật vô dụng, mới hù một chút đã không dám làm mưa làm gió gì nữa rồi.
Để ta ngẫm lại chút, sau khi nghe theo sự sắp xếp của các người, con đường tiếp theo sẽ là… ừm, chọn thời gian thích hợp, sắp xếp một người nào đó làm xấu danh tiếng của ta, sau đó thuận thế mà gả ta đi, sau đó lại chiếm đoạt tài sản của ta phải không?Ngô thị còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên nghe được nửa câu sau, suýt chút nữa thì nhồi máu cơ tim.
Sự ngạc nhiên của bà ta quá rõ ràng, cái miệng há ra không thể thu lại được.
Ngươi, ngươi.
Ta làm sao? Sao có thể đoán đúng hết những dự định mà các ngươi chưa kịp làm ấy à?.