“Cái gì?” Đề tài xoay chuyển nhanh như vậy khiến mọi người suýt chút nữa không theo kịp."Hung thủ thật sự đã giết chết Trần Song sao.""Làm sao đột nhiên huynh biết được vậy?""Chờ đến khi bắt được người rồi nói tiếp.
Đi thôi!""Ồ."Diệp Hoàng đi theo, trực tiếp rời khỏi phủ, lúc này mới nhận ra rằng mình lơ là phía Địch Quân Dương, không ổn, hắn ta đã bị cô nương người ta dụ rời đi rồi.Mà thôi bỏ đi, cũng đã nhìn ra được bộ mặt thật của nữ nhân kia, tin rằng Đại Lý Tự Thanh là người phán quyết xử án công minh, nhất định sẽ không bị vẻ bề ngoài làm cho mê mẩn tâm trí.Khi Hỉ Dương trở về phòng, bỗng thấy một người đang quỳ ngoài cửa.Quần áo hơi xộc xệch cũ kỹ, trang sức trên tóc thì lộn xộn.Nàng có chút kinh ngạc, nghe thấy tiếng bước chân, Ngọ Nguyệt đang quỳ vội ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hỉ Dương, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng."Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ sai rồi, tiểu thư cho nô tỳ trở về được không? Trở về để hầu hạ người, chúng ta vẫn như trước đây nhé? Nô tỳ sẽ bưng trà rót nước cho người, còn người sẽ dạy nô tỳ đọc sách viết chữ.
Chúng ta nói chuyện thiên hạ, giống như hai tỷ muội vậy.
Tiểu thư, tiểu thư, người cho nô tỳ quay lại đi."Hỉ Dương lùi về sau hai bước, nghiêng người bối rối nhìn nàng ta."Hôm đó ta đã để ngươi được tự do, cũng cho ngươi cơ hội để tự lựa chọn, đó là vì ta nể tình những ngày qua mà cho ngươi cơ hội cuối cùng.
Chẳng lẽ ngươi lại ký vào khế ước bán thân nữa rồi sao?"Ngọ Nguyệt không thể tin được: “Nô tỳ được tự do sao? Từ nhỏ tới lớn nô tỳ đã quen với việc hầu hạ tiểu thư rồi, người thả nô tỳ tự do thì chẳng khác nào đuổi nô tỳ đi.
Nô tỳ có tội gì sao? Nô tỳ luôn bên người, không có công lao thì cũng có khổ lao, khi lão gia tạ thể cũng căn dặn nô tỳ phải chăm sóc chu đáo cho tiểu thư.”Hỉ Dương đứng thẳng người, khuôn mặt hất cao lên nhìn xuống của nàng không chút biểu cảm.Ngọ Nguyệt nhìn thấy vậy mà bất giác hoảng sợ không sao giải thích được.“Vậy ngươi đã làm ra những chuyện gì? Ta luôn tự hỏi ta đã bao giờ bạc đãi ngươi chưa? Sau khi ngươi lên kinh thành lại còn dám thò tay lấy đồ của ta đi nịnh hót người khác? Ngươi còn vội vã đi nhận chủ nhân mới, một người bất trung như ngươi, ai mà xem trọng ngươi cho được?”Ngọ Nguyệt không thể tin được, lấy tay tự chỉ vào mình: "Ngay từ đầu người đã nhận ra nô tỳ không được chào đón rồi mà vẫn ngoảnh mặt làm ngơ? Không thèm giúp nô tỳ một tay sao?"...Thấy Hỉ Dương không nói lời nào, Ngọ Nguyệt lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, giọng nói kích động: “Nếu không phải tiểu thư không giao diệp minh châu cho tiểu thư Dung Dung thì nô tỳ cũng sẽ không bị người khác làm nhục, lại còn bị đuổi ra khỏi nội viện.
Chẳng phải người luôn nói rằng sẽ không xem nô tỳ như một người hầu kẻ hạ sao? Nhưng người thì lại làm thế nào chứ? Những thứ người ăn, những thứ người mặc đều là những thứ có giá trị, còn nô tỳ thì sao? Nô tỳ cũng trạc tuổi tiểu thư, từ lúc bắt đầu nhận thức được thế giới này thì nô tỳ đã luôn theo hầu hạ người, đồ nô tỳ ăn đều là những thứ người không cần nữa, những thứ nô tỳ mặc cũng là những thứ đồ hạ đẳng, những thứ nô tỳ dùng đều là những đồ đạc người tùy tiện vứt đi.
Ngay cả việc dạy đọc sách luyện chữ cũng là lúc người có hứng thì mới dạy cho.”“Có việc gì người làm mà hỏi qua ý nguyện của nô tỳ chưa?”“Lên đến kinh thành, tiểu thư không chịu thành thân thì có thể tùy tiện bỏ về sao? Còn nô tỳ thì sao? Nô tỳ phải làm thế nào? Nô tỳ cũng đang đến gần tuổi cập kê rồi, tiểu thư, nô tỳ phải làm sao đây? Nếu nô tỳ không ở lại kinh thành, tương lai nô tỳ lại phải sống cô độc một mình trên núi đến già sao?"Nàng ta hét lên, vẻ mặt trông dữ tợn vô cùng.Hỉ Dương nhắm mắt lại, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Nếu ngươi cho rằng mọi chuyện trước kia là do ta sai, vậy thì cứ cho là ta sai đi.
Ngươi không tin ta, ta cũng không thèm nói nhiều nữa.
Còn chuyện tương lai của ngươi, ta đã để ngươi được tự do, như vậy đã là tất cả tình nghĩa lâu năm của ta và ngươi rồi.
Nếu như muốn truy tìm căn nguyên mọi chuyện, thì ta hoàn toàn có thể báo quan trên, ngươi sẽ bị bắt vào tù vì tội trộm cắp."Thấy sắc mặt Ngọ Nguyệt hốt hoảng.Hỉ Dương mới thở dài một hơi: "Muốn người khác không biết chuyện bản thân làm ra, trừ phi đừng có làm.
Ngươi đi đi.".