Tiêu phu nhân thấy hắn đau như vậy, lòng thắt lại khó chịu, nhịn không được mà oán hận "Nếu không phải tiểu tiện nhân Vân Tử Thù kia làm bậy, con sao đến nỗi phải chịu khổ sở như vậy?"

Tiêu Vân Hành cái trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, nghe vậy muốn bảo bà đừng mắng nữa, lỡ may bị phụ thân nghe thấy lại giận dữ, hắn hiện giờ trạng thái yếu ớt, căn bản không có tinh lực nghe bọn họ không ngừng đấu khẩu.

Nhưng trong lòng hắn làm sao có thể không oán hận Vân Tử Thù?

Nếu không phải do Vân Tử Thù, hắn sao đến nỗi phải chịu sự thống khổ tra tấn như vậy? Phụ thân cùng mẫu thân hắn sao phải tổn thương tình cảm? Lê Tuyết sao phải bị đưa đi Ám Các?

Nếu đã gả vào Tiêu gia làm dâu, về lý phải vì Tiêu gia suy nghĩ, cái gì ủy khuất không thể đóng cửa lại mà nói? Sao phải làm ầm lên khiến mọi người đều biết?

Tiêu Vân Hành trong lòng đã giận lại oán, nhưng vẫn phải nghĩ nên như thế nào để xoay chuyển Vân Tử Thù, làm cho cô cam tâm tình nguyện trở về, nếu không Tiêu gia căn bản không có cách nào ăn nói với Hoàng Thượng.

Tiêu phu nhân phân phó tỳ nữ hầu hạ Tiêu Vân Hành uống chút nước, sau đó cho người đi chuẩn bị chút thức ăn lỏng cho con trai, không bao lâu sau, đại phu bên ngoài được mời đến tiến vào, bắt đầu xem kê thuốc cho Tiêu Vân Hành.

Quá trình kê thuốc đối Tiêu Vân Hành mà nói, đương nhiên lại là một phen tra tấn.

Tiêu phu nhân buổi sáng bị gây sức ép nửa ngày, lại chăm sóc con trai cả buổi chiều, cả người vừa chua xót vừa đau, nhưng còn không kịp cái cơm chiều tử tế, chợt nghe tỳ nữ báo lại "Phu nhân, lê phu nhân cầu kiến."

Tiêu phu nhân nhất thời đau đầu muốn nứt ra.

"Phu nhân?" Tỳ nữ chần chờ nhìn bà ta, thật cẩn thận mở miệng hỏi, "Người gặp hay là gặp ạ?"

Đó là tẩu tẩu nhà mẹ đẻ của bà, sao có thể không gặp?

Tiêu phu nhân mệt mỏi mở miệng "Đưa tỷ ấy đến Vân Thính dâng trà."

"Vâng"

Tiêu phu nhân uống chén trà, đứng dậy đi Vân Thính.

"Thục Tuyền." Lê phu nhân vừa thấy bà liền đứng lên, trên mặt đầy vẻ lo lắng, "Nghe nói Lê Hiên ở trong Ám các bị chịu đại hình? Xương cốt nó được nuông chiều từ bé sao mà chịu được chứ? Muội có thể đi cứu nó không? Thục Tuyền, lão gia hiện tại tạm thời cách chức ở nhà, Hiên nhi cùng Tuyết Nhi chỉ có thể trông cậy vào muội.."

Tiêu phu nhân chau mày, vô lực nhìn thấy bà ta "Chuyện Lê Hiên xông vào phủ công chúa, là chủ ý của ai?"

"Này.." Lê phu nhân chột dạ rời tầm mắt, "Ta.. Ta cũng chỉ hy vọng đưa Tuyết Nhi về sớm một chút, nghĩ muốn cho tiểu tiện kia.. Nghĩ muốn thị uy với cửu công chúa, ai.. Ai biết cô.."

Ai biết cửu công chúa trước kia không nóng nảy, sao đột nhiên lại bắt đầu ra uy rồi?

Tiêu phu nhân tâm tư lao lực quá độ.

"Thục Tuyền." Lê phu nhân bất an nhìn bà, "Muội xem có thể nghĩ cách.."

"Ta có thể nghĩ cách gì?" Tiêu phu nhân vẻ mặt mệt mỏi, "Vân Hành bây giờ còn bị trọng thương, Đại tướng quân tức giận liên tục trách cứ ta không biết trị gia, ta một hai ngày nay mới đột nhiên phát hiện, hóa ra bản thân thất bại như vậy."

Lê phu nhân vội vàng nói "Phu thê hai người có hiểu lầm gì, qua vài ngày nói ra là được rồi, nhưng Lê Hiên với Lê Tuyết ở trong Ám các một ngày, sẽ chịu một ngày khổ sở, ta.. Ta đêm qua cả đêm không ngủ được, trái tim này như là bị đặtở trên lửa mà nướng.."

Tiêu phu nhân muốn nói gì, thế mà Lê Tuyết gả cho Vân Hành là một tay bà ta thúc đẩy, Lê Tuyết ở Tiêu gia làm gì cũng là một tay bà ta dung túng, lúc này cũng thật sự trách không được Lê phu nhân.

"Đại tẩu đi về trước đi." Bà ta kìm nén phiền muộn trong lòng, "Ta lại nghĩ cách."

"Vậy muội nhất định phải nghĩ lại cho kỹ, cố gắng thả bọn nó ra sớm một chút." Lê phu nhân gấp đến độ không đi, rồi lại không dám thúc giục quá nhiều, "Lê Hiên với Lê Tuyết giao cho muội đấy."

Tiêu phu nhân ừ một tiếng, "Ta sẽ mau chóng nghĩ cách."

Lê phu nhân lúc này mới cẩn thận đứng dậy rời đi.

Tiêu phu nhân đứng ở ngoài cửa nhìn bà ta rời đi, nhất thời tâm tư rối loạn, không biết nên như thế nào cho phải.

Vừa đúng lúc này, quản gia vội vàng đến "Phu nhân, Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ giá lâm phủ Cửu công chúa, tướng quân bảo người hiện giờ qua phủ công chúa một chuyến."

Tiêu phu nhân nghe câu này, thoáng chốc tinh thần chấn động "Hoàng Thượng tới phủ cửu công chúa rồi?"

"Vâng"

Tiêu phu nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, Hoàng Thượng tự mình giá lâm, xem ra việc này có cơ hội thay đổi, nghĩ như vậy, bà rất nhanh xoay người đi thay xiêm y, dẫn theo thị nữ đi tới phủ cửu công chúa.

Trong phủ công chúa, Vân Tử Thù dẫn mọi người trong phủ nghênh đón thánh giá "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân." Một thân minh hoàng Long bào của hoàng đế Chiêu Minh đi vào cửa lớn, chủ động kéo tay Vân Tử Thù, vẻ mặt bất đắc dĩ "Tử Thù."

Vân Tử Thù như là hiểu được ý tứ của hắn, trầm mặc chớp mắt một cái "Làm cho phụ hoàng lo lắng."

Hoàng đế cứng lại, nhìn cô thần thái ảm đạm, lời nói khởi binh hỏi tội nháy mắt nói không nên lời, chỉ đành kiềm chế nóng giận "Tử Thù, con là công chúa, việc nhà làm ầm ĩ quá sẽ khó xem, sẽ làm mọi người chê cười."

Vân Thần đi theo bên cạnh hoàng đế, biểu tình kiêu căng không nói một câu.

Tư Thương thì trầm mặc đứng ở ngoài cửa.

"Phụ hoàng, đây không phải việc nhà." Vân Tử Thù cúi đầu, bên má có vẻ tái nhợt cô đơn, "Nhi thần đã phái người đem hưu thư đưa tới Tiêu gia, từ nay về sau cùng Tiêu gia nhất đao lưỡng đoạn, không còn quan hệ gì nữa."

"Làm càn!" Hoàng đế nhíu mày, ngữ khí như là đang răn dạy một đứa nhỏ tùy hứng không hiểu chuyệ, "Từ xưa đến nay nào có tiền lệ nữ tử hưu phu?"

Vân Tử Thù không nói chuyện, biểu tình mang theo chút quật cường.

"Được rồi, đi vào rồi nói sau." Hoàng đế Chiêu Minh nâng tay, thị vệ theo tới nghiêm nghị canh giữ ở ngoài cửa lớn, ông ta cùng Vân Tử Thù đi về phía phòng chính, thái tử theo sau.

Tư Thương một thân hắc bào theo vào, tay cầm trường đao bên hông, dáng người thon dài cao ngất, khí thế nghiêm nghị lạnh lẽo khiếp người.

"Tử Thù, nữ tử quá lệch lạc sẽ làm người khác chê cười." Hoàng đế đi ở hành lang dài, lời nói thấm thía nói, "Huống hồ con không có mẫu thân che chở, nếu lại nháo lớn với Tiêu gia, về sau sao sống yên ở trong quyền quý? Bọn họ sẽ xem thường con, trẫm bận việc Chính vụ, cũng không có nhiều thời gian che chở con.."

"Phụ hoàng không cần lo lắng nhi thần, nhi thần đã quyết định hưu hắn, sẽ làm tốt chuẩn bị tâm lý." Vân Tử Thù ngữ khí bình tĩnh, "Nhi thần cuộc đời này sẽ không lại gả cho ai khác, cũng không muốn cùng những người khinh thường nhi thần này sống chung."

Đây khôn phải vấn đề là cô có gả cho người khác hay không? Mà là cô không nên hưu phu.

Hoàng đế Chiêu Minh trong lòng không vui, trên mặt lại vẫn như cũ là một bộ dạng của phụ thân tốt tận tình khuyên bảo "Tử Thù, con là con gái của trẫm, trẫm chỉ là hy vọng con có một người phu quân tốt. Con gái có nhà chồng lớn mạnh che chở, mới không ai dám khi dễ."

Tử Thù không nói chuyện, trong lòng cũng cười lạnh.

Vị phu quân tốt?

Một vị phu quân tốt đặt cô vào chỗ chết?

Lúc này cô quả nhiên là bội phục phụ hoàng của mình, có thể mặt không đổi sắc mà ôn nhu diễn như thế rất thật, giống như tất cả tính toán đêu không tồn tại.

"Tiêu Đại tướng quân là anh hùng bảo vệ quốc gia, Tiêu Vân Hành đối nhân xử thế cũng chững chạc đáng tin, lần này chỉ là một hiểu lầm tạo thành xung đột, con đừng quá nghiêm trọng, phu thê nhà ai không cãi nhau? Đầu giường cãi cuối giường hòa thôi." Hoàng đế nắm tay nàng, cùng đi vào phòng chính, "Trẫm hạ chỉ bảo Tiêu Vân Hành về sau nhất định đối xử tốt với con, về sau phu thê hai người hòa thuận ở chung, tuyệt không cho phép lại phát sinh chuyện như vậy."

Vân Thần ở sau người tiếp lời "Phụ hoàng nói rất có lý, vốn chỉ là hiểu lầm một chút --"

"Không phải hiểu lầm." Vân Tử Thù hốc mắt đỏ lên, như là bị ủy khuất cực độ, bỗng nhiên liền bạo phát như vậy, "Phụ hoàng căn bản không biết những ngày tháng con ở Tiêu gia sống như thế nào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play