Myo vẫn cứ cười khúc khích cho đến khi tôi gọi:
“Myo!”
Em giật mình quay sang. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt em. Hai tay tôi đặt lên vai em, run bắn. Nhìn vào mắt em, tôi cảm thấy sự sợ hãi của em, sự sợ hãi đang lan rộng ra xung quanh, xâm chiếm cả cơ thể tôi, lạnh toát. Em nhìn tôi lo lắng:
“Có chuyện gì vậy anh?”
Tôi cố gắng bình tĩnh và kéo em ra bàn ăn, đưa cho em phần ăn mà tôi đã chuẩn bị. Tôi và Myo không nói gì thêm. Cả hai đều cảm thấy chẳng có gì để nói vào lúc này. Tôi không biết nói gì cũng chẳng biết hỏi em điều gì nữa. Trong lòng tôi hoang mang thật sự và tôi cần thời gian để hiểu được những gì đang xảy ra xung quanh mình.
Ngày qua ngày, Myo thường kể cho tôi nghe những gì em còn nhớ được. Tôi nhìn thấy ở Myo một điều gì đó rất khó diễn tả thành lời nói... Giữa tôi và em như có một sự kết nối vô hình. Dường như sự xuất hiện của em không làm cuộc sống của tôi bị đảo lộn mặc dù tôi biết em không phải là một người bình thường như tôi. Tôi chấp nhận em, bình thản, không phàn nàn, không khó chịu.
Tôi vẫn sống cuộc sống của tôi, ngồi hàng giờ trước cửa nhà với khung tranh và bảng màu. Myo lặng im ngồi cạnh rồi giúp tôi nấu bữa trưa hay cọ rửa bảng pha màu. Thi thoảng, tôi có nhìn trộm em, nhìn những lọn tóc mềm chờn vờn trên má. Có lần em đang nghịch bảng màu, tôi đi đến, vuốt gọn tóc em lên rồi buộc lại bằng dây thun. Em ngước lên nhìn tôi. Tôi cười. Tôi thích nhìn trọn gương mặt em khi không bị tóc che khuất.
Đôi khi, lang thang cùng Myo trên cánh đồng hoa lưu ly, tôi tự hỏi rằng, có phải đây là một câu chuyện cổ tích? Myo có thật sự tồn tại? Những cánh hoa lưu ly có thật sự tồn tại? Và sự gặp gỡ giữa tôi và em có thật sự tồn tại?
Một sự kì diệu vô hình nào đó đã vẩy những gam màu lạ vào bức tranh cuộc đời tôi. Tôi lo lắng, hoảng sợ. Nhưng dần dần, tôi bỏ mặc mọi lo lắng và làm quen với một cuộc sống mới có Myo bên cạnh.
Tôi thích sự yên bình giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc Myo chờn vờn trên má, giữa ánh nắng mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt và giữa những niềm vui mà Myo đem đến cho tôi. Sự bình yên ấy khiến tôi không muốn Myo nhớ lại, không muốn em tìm về cuộc sống thực sự là của em.
Em là cô gái hoa lưu ly của tôi!
Những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT