Hơn một lần tôi tự hỏi chính bản thân mình. Đến khi nào tôi mới đủ dũng cảm quyết định quay về Việt Nam để tìm về quá khứ của tôi, tìm về cuộc sống mười chín năm trước, tìm lại khoảng thời gian bí mật mà tạm thời tôi chưa thể nhớ ra. Và tìm lại một cái tên! Tôi không thể là cô gái hoa lưu ly mãi được. Tôi không phải là Myo của riêng mình Nick. Một tôi khác đang chờ đợi tôi trở về

Quá ích kỷ khi cứ nép mình vào câu chuyện cổ tích này.

 Tôi không phải cô gái hoa lưu ly! 

Một ngày, khi Nick đang ngồi trước cửa với bảng màu và khung tranh còn tôi ngồi bên cạnh thì bà ngoại Nick tới.

Nhìn Nick có vẻ hoảng hốt và hơi bối rối. Bà ngoại tiến gần đến trước mặt chúng tôi, tươi cười. Tôi đứng dậy chào bà. Nhưng dường như bà không hề để ý tới người con gái nhỏ bé đang đứng cạnh cháu bà.

Bà nắm lấy tay Nick hỏi han ân cần. Còn tôi thì im lặng nhìn Nick luống cuống nói chuyện với bà. Tôi đứng im chờ đợi. Đột nhiên, vào lúc ấy, ánh mặt trời nóng đến mức làm cho tôi cảm thấy như đang bị thiêu đốt. Tôi quay trở vào nhà.

Tôi hoảng hốt khi thấy bàn tay mình không thể chạm vào cánh cửa. Tôi như thấy tay mình dần dần trong suốt, xuyên qua mọi thứ, không thể nắm bắt được bất cứ vật gì. Mắt tôi nhòe đi, quay lại nhìn Nick cầu cứu.

- Trời ơi, Nick! Giúp em!

Nick không để ý tới tôi, anh cúi xuống dọn dẹp các lọ màu vẽ dưới chân. Bà ngoại Nick tiến về phía tôi. Tôi hoảng sợ nói:

“Bà ơi, bà có thể giúp cháu mở cửa được không? Cháu không thể mở cửa được”

Bà không dừng lại, vẫn tiến thẳng về phía tôi. Khi tôi vẫn chưa định thần được thì đã thấy mình ngã vật về phía trước. Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?! Bà ngoại vừa đi xuyên qua người tôi. Cơ thể tôi như vừa bị xé toạc ra, đau đớn. Tôi không hề hiện hữu. Không ai có thể nhìn thấy tôi ngoài Nick. Trong nhà, bà ngoại vẫn vui vẻ sắp xếp đồ đạc lên bàn ăn không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi nhìn bàn tay tôi, nhìn xuống mặt đất.

Tại sao từ trước tới giờ tôi không nhận ra rằng khi đứng dưới ánh nắng, tôi không hề, không hề có bóng. 

Những lọ màu trên tay Nick rơi xuống sân, lăn lóc khắp nơi, quệt thành những vệt lem luốc. Tôi ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn Nick. Điều bí mật mà Nick giấu tôi bấy lâu nay giờ đang nối nhau lăn dài trên gò má tôi.

Tôi nức nở, gượng mình đứng dậy, dùng hết sức lực còn lại chạy ra khỏi nhà. Nick không chạy theo tôi. Anh vẫn đứng trước cửa, giữa khung tranh, bảng màu và những lọ màu lăn lóc dưới sân. 

Tôi như thấy mình hòa tan vào gió, vào những cánh hoa lưu ly mỏng tang màu xanh lam, vào ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu xuyên qua thân thể tôi.

Tôi không phải là cô gái hoa lưu ly

 - Myo! ... Myo! Em tỉnh chưa? 

Tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Nick giữa cánh đồng hoa lưu ly nơi Nick lần đầu tiên tìm thấy tôi, nơi tôi tỉnh dậy và bước vào một thế giới trong giấc mơ, nơi khiến tôi lười nhác tìm về quá khứ, nơi tôi ích kỉ bỏ mặc ký ức của mình. 

Tôi gục vào lòng Nick, òa khóc: 

 - Nick! Không ai nhìn thấy em, không ai nhìn thấy em!

 - Myo, đừng khóc! 

- Em là ai, Nick? Em là ai? 

- Myo, đừng khóc nữa. Ngày mai, anh sẽ đưa em về nhà!

Nick lau những dòng nước mắt đang nhòe nhoẹt trên gương mặt tôi rồi nhẹ nhàng nâng tôi dậy, cõng tôi về nhà anh.

Chúng tôi đi chậm rãi trên con đường nhỏ chạy qua nhà anh, xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. 

Giữa cánh đồng hoa lưu ly màu xanh lam, giữa những làn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng. Tôi mệt mỏi gục đầu vào lưng Nick, cố vòng tay ôm trọn lấy anh. Bởi có một điều gì đó nhắc nhở tôi rằng, tôi sẽ phải xa anh, ngay ngày mai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play