"Mẹ, à con cũng có tiền rồi mà. Mẹ cứ giữ nó mà sử dụng đi ạ"- Khánh My chợt dừng chân, cô xoay người lại nhìn về mẹ mình

/Quan hệ của họ rất tốt tuy có hơi hướng cãi nhau/ - một dòng suy nghĩ liền hiện lên đầu ba cô, ông cũng nhìn sang vợ mình

"Bảo cầm thì cứ cầm đi. Sao cứ cãi thế nhỉ?" - mẹ cô dùng giọng điệu bắt buộc đó khiến Khánh My không muốn nhận cũng đành nhận mặc dù không có cần

"Trong thẻ đó có 3 tỷ, sử dụng sao thì tùy" - thấy con gái mình cầm lên, bà nhắc nhỏ một cái

"Vâng, con... biết rồi"- Khánh My chỉ đành cười trừ, cô kéo chiếc vali ra ngoài cổng, bước vào chiếc xe ở ghế sau do người tài xế mở ra

"Ba, mẹ. Ở nhà có chuyện gì thì gọi cho con nhé? Con lo lắng lắm đó!" - cô mở cửa sổ ô tô ra, ngó đầu nói vọng vào. Sau đó đóng cửa sổ lại, ngồi bắt chéo chân với nhau

"Đến sân bay" - Lạnh lẽo cất giọng, Khánh My không còn như mới đối xử như ba mẹ của mình. Đối với cô, lòng dạ con người ất khó đoán. Vậy nên, tốt nhất là hạn chế nói nhiều hay tin tưởng vào bất cứ ai thì tốt hơn

"Dạ vâng, thưa nhị tiểu thư" - Người tài xế vừa ngồi vào ghế lái, liền được nghe tiếng từ người phía sau. Anh ta thắt dây an toàn cho bản thân mình rồi nhấn ga rời đi

Nhìn theo bóng con gái từ lúc đi ra ngoài cổng đến khi xa dần trong chiếc ô tô bà mới chịu dừng mắt

Yêu con gái là thế nhưng lại không biết diễn tả cảm xúc của mình sao cho đủ nữa. Một người ngoài lạnh trong nóng cũng khó bày tỏ cảm xúc lắm mà.

Khánh My tiếng vào sân bay và làm thủ tục thì cũng đã mấy 2 tiếng, cô ngồi lên chuyến bay hạng thương gia. Cởi mũ xuống, cô khoanh tay ngắm nhìn sân bay lần cuối trước khi nó cất cánh và bay đi

"Cô tiếp viên" - Khánh My dùng tay vẫy vẫy cô tiếp viên, vừa gọi khiến cô tiếp viên kia chú ý

"Dạ vâng, quý khách gọi tôi?" - Một cô tiếp viên gần đó chạy lại phía Khánh My, nhận được cái gật đầu của hành khách. Cô tiếp viên cẩn trọng hỏi:

"Quý Khách cần tôi giúp gì ạ?"

Khánh My: "..."

Tự nhiên thèm một ít đồ ngọt quá, nhưng dạo này lại tăng cân quá mức. Mình biết là mình nên chọn những thức ăn, thức uống healthy nhưng mà mình cũng thèm đồ ngọt

Quyết định vậy đi, mình gọi tất cả luôn ~

"Cho tôi một ít đồ ngọt kèm theo một chiếc chăn giữ ấm nữa nhé. Ở đây khá lạnh mà tôi hiếm khi chịu được nên phiền cô nhé?" - Khánh My mỉm cười nhìn cô gái đứng bên cạnh, cô gái đó gật đầu một cái rồi hỏi thêm

"Vậy quý khách còn cần thêm gì nữa hay là không ạ?" - Cung kính chào hỏi liền được nhận cái nhìn thiện cảm của Khánh My

"Cho tôi thêm một ít nước suối nhé? Cảm ơn cô" - Khánh My vừa nói, vừa bật chiếc ipad của mình lên và nhẹ nhàng viết một cuốn tiểu thuyết

Nghe được câu trả lời ưng ý, cô tiếp hiên cúi nhẹ đầu xoay người bước đi và lấy cho Khánh My những vật liệu mà cô cần

Chuyến bay đó, đã kéo dài gần 24 tiếng đồng hồ

||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||

Tại một sân bay trên một hòn đảo của Philippines

Khánh My đáp xuống khu vực này là vào lúc tối, cô xách hành lí ra khỏi sân bay cùng với thư kí Hạ bên cạnh. Bắt một chiếc xe taxi và cùng ngồi vào bên trong

"Cho hỏi hai người muốn đi đâu?" - Người đàn ông ngồi phía trước liền hỏi gần như ngay lập tức sau khi hai người con gái ngồi vào chỗ

"Lâm tiểu như, người đó hỏi cô muốn đi đâu" - Thư kí Hạ nhanh chóng phiên dịch tiếng Philippines sang tiếng Trung nhanh nhất có thể

"Đến khu nghỉ dưỡng Kananga của nhà tôi" - Khánh My không chần chừ, cô nói ngay một câu

Thư kí Hạ nghe xong nhanh chóng phiên dịch lại cho người đàn ông lái xe. Ông ta chần chừ hỏi lại hai cô gái với ánh mắt áy náy

" Sao thế, sắc mặt ông ấy có vẻ không được tốt lắm!" - Dựa vào khuôn mặt bất ổn định của người tài xế khi nghe xong lời phiên dịch là thư kí Hạ thì Khánh My có chút nghi ngờ

"Để tôi hỏi thử ạ! " - Thư kí Hạ cũng rất hiểu chuyện, sau khi nghe cô nói liền cất giọng hỏi ngay người tài xế, ông ta có chút ấp úng nhưng cũng cho cả hai biết được đáp án cần tìm

Khánh My nhìn sang phía cửa sổ, mặc kệ người tài xế và Thư kí Hạ đang nói chuyện với nhau. Cô nhẹ nhàng ngắm cảnh đẹp ở những đám mây, con đường, xe cộ,... Cuộc sống mà, đôi khi chúng ta cần phải tịnh dưỡng và thư giản chứ. Lần đầu tiên đến mảnh đất này, không đơn giản là đi du lịch thôi đâu

Chuyện về khu nghỉ dưỡng đã bị người dân ở đây lên án khá nhiều, cô muốn đến đây xác nhận thử là những tin đồn đó có là thật hay không. Mặc dù có một chút khó tin trong chuyện này là bởi vì khu nghỉ dưỡng này là do anh họ cô - Lâm Chấn Khang quản lí. Vốn dĩ tài năng của anh ấy rất tốt, làm gì cũng thành công ở một khoảng nhất định. Nhưng tại sao... nó lại xuống dốc một cách không phanh thế này?

"Tiểu thư, cô cảm thấy không khỏe sao?" - Sau khi nghe lời giải thích từ người tài xế, Thư kí Hạ đã xem qua nét mặt của Cô gái bên cạnh, cảm thấy có điều gì đó, cô lo lắng hỏi

Khánh My im lặng một chút, cô không trả lời câu hỏi của thư Kí Hạ mà hỏi một câu hỏi khác:

- Người tài xế kia đã nói gì thế?

Thư kí Hạ có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp:

- Là Khu nghỉ dưỡng cả hai người đang muốn đến thật sự là không nên, tôi nghĩ cả hai người nên kiếm một khách sạn nào đó hoặc nhà nghỉ để dừng chân thì sẽ tốt hơn

Truyện chỉ mang tính chất vui vẻ và hạnh phúc, không cổ xuyến cho bất kì hành động tiêu cực nào hay đi ngược lại với thuần phong mĩ tục của Việt Nam 🇻🇳

Truyện không phải là của KikuTakehi mà là của tác giả, KikuTakehi chỉ muốn mang lại một cốt truyện khác cho các bạn độc giả mà thôi. Nếu các bạn không muốn đọc thì xin hãy đừng đọc. KikuTakehi xin ghi nhận những lời góp ý từ bạn đọc ( độc giả) xin đừng chửi bới hay có bất kì hành vi xấu nào làm ảnh hưởng đến tác giả

Trân trọng cảm ơn mọi người nhiều

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play