Nghe được lời này, nam nhân nọ bỗng quay đầu nhìn Tạ Nhược Hi khẽ nhếch mày.

Vận đào hoa từ đâu lăn ra thế này?

Tạ Nhược Hi nuốt nước bọt, lúng túng trốn khỏi ánh mắt dò xét của Mộ Dung Thành, trong đầu không ngừng nhảy số nghĩ ra hàng trăm lời biện minh cho tình huống này, kết quả là chọn đại một câu nghe có vẻ hợp lý.

"Ngươi.. vị thiếu gia này, ngươi nhận nhầm người rồi đó!"

Tên mập thấy nàng không chịu nhận, lại núp sau lưng một nam nhân khác, cử chỉ mờ mờ ám ám, đoán chừng có quan hệ không bình thường, hắn không cam tâm để đóa hoa mình để ý bị kẻ khác ngắt trước, lập tức ra vẻ đáng thương nhắc đến "kỷ niệm" duy nhất của hai người.

"Ta làm sao có thể nhận nhầm nàng được chứ mỹ nhân, trong đêm giao thừa hai năm trước ở thành Huyền Châu là chính nàng đã xả thân cứu.."

"Này!" Không đợi hắn nói hết câu, Tạ Nhược Hi vội vàng hét lên ngắt lời hắn khiến người đi đường cũng chú ý phần nào. Nàng quả thật đã lén xuống núi từ hai năm trước nhưng không để bất kỳ ai biết hết, ấy vậy mà tên mập kia lại khai ra cho Mộ Dung Tặc nghe thấy mất rồi, sớm biết thế lúc đó đã không cứu cái chum khổng lồ xui xẻo chết tiệt nhà ngươi!

Cái chum khổng lồ: "Mỹ nhân, ta đối với nàng là nhất kiến chung tình, có trời đất chứng giám, nếu đã vậy không bằng nàng cho ta cơ hội lấy thân báo đáp đi."

Tạ Nhược Hi nhếch mép, từ sau lưng Mộ Dung Thành hiên ngang đứng ra đáp lại một câu: "Ngươi không xứng!"

Xong nàng lại cảm thấy chưa đủ liền ra đòn chí mạng cho câu chuyện này kết thúc ngay tại đây, vừa chỉ ngón cái vào Mộ Dung Thành vừa tỉnh bơ bịa chuyện: "Đêm giao thừa hai năm trước là đêm tân hôn của ta và hắn, ngươi chính là nhận nhầm rồi."

Mộ Dung Thành: "..."

Không nói không rằng vỗ mạnh vào sau đầu nàng một cái.

Tạ Nhược Hi đưa một tay ôm đầu, mặt không biến sắc kéo Mộ Dung Thành hướng tới bến cảng mà đi, bỏ lại tên mập ngơ ngác nhìn theo hai người lướt ngang qua mình, hắn thật sự nhận nhầm à?

Trên đường bị lôi tới cảng Mộ Dung Thành vẫn không nói gì, chỉ đưa ánh mắt âm trầm nhìn nàng.

Tạ Nhược Hi cuối cùng cũng chịu không nổi mà buông người ra, thành tâm xin lỗi vì đã lợi dụng hắn để chấm dứt "đào hoa kiếp" rồi cẩn thận kể lại một lượt chuyện nàng âm thầm xuống núi vào hai năm trước.

Nàng ở trên núi suốt năm năm ròng đương nhiên sẽ cảm thấy bí bách, nhưng lại vì Lâm Uyển Dư không cho nàng xuất hiện vào lúc ấy nên đành giấu tất cả mọi người trốn xuống núi giải khuây. Đúng lúc gặp được tình cảnh khốn đốn của cái chum kia khi bị người ta truy sát mới nổi lòng trắc ẩn cứu người, ai ngờ lại gặp lại nhau ở đây, cũng may là hắn chưa vẽ mặt nàng rồi dán giấy báo tìm người, nếu không thì chắc nàng đã sớm bại lộ.

Mộ Dung Thành khoanh tay, suy nghĩ giây lát mới hỏi: "Cô làm sao qua mắt được đám người đó?"

"Đám người đó" chính là đám hộ vệ Lâm Uyển Dư để lại trên núi để kiểm soát kẻ lên núi và có kẻ xuống núi, đảm bảo rằng không có kẻ nào nhận ra Vân Bình Công Chúa đang ở Yên Sơn Quan. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng có thể thản nhiên sống trên Yên Sơn trong suốt bảy năm trời mà không có ai phát hiện ra.

Trước kia Mộ Dung Thành lên núi đã phát hiện ra đám người nọ, phải khá vất vả mới không để lộ hành tung, còn nàng bị hàng trăm con mắt đăm đăm nhìn vào mà vẫn trốn xuống được, không khỏi khiến người ta nảy sinh lòng hiếu kỳ.

Tạ Nhược Hi không trả lời nghi vấn của hắn mà chuyển sự chú ý sang tiệm bánh ngọt rất đông người mua phía đối diện, trước đó vì phải vận động một chút nên bụng đã bắt đầu cồn cào, bất quá túi tiền cũng đã ném cho người ta luôn rồi, nàng không còn cách nào đành liếc tới nam nhân bên cạnh, chớp chớp mắt như mèo nhỏ đòi ăn.

Mộ Dung Thành bất lực nhìn nàng, đấu tranh tâm lý một hồi vẫn là không tình nguyện đi qua xếp hàng.

Mua xong mấy gói bánh thì cũng đã đến trưa, hai người một trước một sau chậm rãi trở về bến cảng, Tạ Nhược Hi không quên báo đáp công lao mà trả lời vấn đề của hắn: "Ngươi ấy à, biết càng nhiều càng không tốt đâu, cái đó cứ xem như là bí mật nhỏ của tiểu mỹ nhân ta đi!"

Mộ Dung Thành chán ghét nhìn nàng, miệng không nhịn được châm chọc: "Dị nhân thì có."

Tạ Nhược Hi lập tức cảm thấy đồ ăn trên tay không còn ngon nữa, dúi hết vào tay hắn rồi hùng hổ đi trước. Nàng tức giận, nhưng biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại đánh nhau một trận? Thôi nhé, nàng có đánh lại hắn đâu! Thế là mọi khó chịu trong người đều được nén lại, lặng lẽ ghi nợ vào đầu.

Cả quãng đường sắc mặt nàng đều cực kỳ khó coi, vừa ra tới cảng liền mặc kệ cả thế giới mà trực tiếp xông lên tàu, cả người tản ra hơi thở "bổn Công Chúa đang rất không vui, ngươi tốt nhất nên né xa ta ra chút!".

Đến tận nửa ngày sau mới biết mình lên nhầm tàu mà hậm hực xông ra ngoài.

Nhóm người Tạ Khải Vũ cạn lời, càng ngày càng giống một đứa trẻ rồi!

*

Sắp xếp hành trang đầy đủ, con tàu bắt đầu ra khơi, nhẹ nhàng lướt trên mặt biển như con ngựa lớn phi nhanh về phía chân trời. Đầu mùa đông năm nay không chỉ nhiều gió mà còn nhiều mây, những tia nắng yếu ớt phải cố gắng lắm mới xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu rọi xuống mặt nước làm mặt biển vốn âm u tĩnh lặng có thêm chút ấm áp nho nhỏ.

Thỉnh thoảng họ sẽ gặp vài con tàu vận chuyển vật phẩm, thuyền đánh cá ở xa xa hoặc là vài con cá nương theo làn sóng nhảy lên, mọi thứ góp phần tạo nên một bức tranh phong cảnh vừa yên bình vừa sinh động, đem lại cho người ta cảm giác thoải mái vô cùng.

Tô Chỉ Yên đã nhờ Khâm Thiên Giám xem xét thời tiết ngoài biển Thương Châu từ lâu, xác định sẽ không gặp phải mưa gió bão bùng gì mới yên tâm mang theo mỗi một vị trưởng tàu để lái tàu, còn lại đồ ăn thức uống sẽ do họ tự nấu với nguyên vật liệu dự trữ sẵn.

Nấu xong bữa tối, Tạ Uyển Đình thấy Tạ Nhược Hi mãi không chịu bước ra khỏi phòng liền đến muốn gọi nàng ra ngoài, gọi mấy tiếng vẫn không nghe thấy tiếng hồi đáp, nỗi lo lắng lúc trước ném ra sau đầu đã bị kéo quay lại, lật đật mở cửa thì thấy một màn dở khóc dở cười.

Tạ Nhược Hi chưa từng đi tàu thuyền bao giờ, nếu là người may mắn thì sẽ không bị say sóng nhưng xem ra nàng không may mắn rồi.

Thoạt tiên Tạ Nhược Hi rất hưởng thụ cảnh đẹp trà ngon, nào đâu mấy phút sau trong cơ thể đã bắt đầu xảy ra xung đột, làn da trở nên nhợt nhạt, cảm giác ớn lạnh chạy dọc thân thể, nhức đầu chóng mặt và cuối cùng là phun toàn bộ những gì nàng đã ăn từ sáng tới giờ.

Mấy lần đầu thì nàng còn có thể trở về giường nằm nghỉ, mấy lần sau cảm thấy mệt quá nên ôm luôn cửa sổ, ngồi ở đó vật vã cả buổi chiều.

May mà Tạ Nghiêm sớm đã đoán được chuyện này, đưa cho Tạ Uyển Đình mấy viên đan dược, đợi cô cho Tạ Nhược Hi uống xong thì mới đỡ hơn, không thèm ăn tối mà lăn luôn lên giường chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó sóng vẫn yên biển vẫn lặng, cánh buồm vẫn giương cao, đoàn người không hề gặp bất cứ khó khăn trắc trở nào, nhưng như vậy càng khiến lòng người nhộn nhạo bất an.

Trong khi đó Tạ Nhược Hi do sử dụng đan dược nên đã thích ứng được với hoàn cảnh, cả ngày ngồi ở mép tàu chuyên tâm ngắm cảnh, có mấy lần còn suýt chút nữa đã rớt xuống biển vì muốn bắt cá bay.

Tạ Khải Vũ được giao nhiệm vụ canh chừng nàng đứng một bên đàm tiếu không ít chuyện với Mộ Dung Thành, để ý thấy hắn cứ đưa mắt nhìn nàng suốt, y nổi hứng hỏi: "Thế nào, có phải tiểu muội nhà ta rất xinh đẹp hay không?"

Mộ Dung Thành thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn y câu môi: "Thuận mắt hơn huynh."

Tạ Khải Vũ cuối cùng cũng biết tại sao hôm trước tiểu muội nhà mình nộ khí xung thiên rồi!

Trời trở tối, gió biển thổi mạnh, nhiệt độ giảm dần báo hiệu cho việc sắp đến phương Bắc, từng đợt sóng vỗ vào đáy tàu nên phải thu buồm giảm tốc độ di chuyển của tàu, với tình hình này e rằng thời gian đi của họ sẽ bị kéo dài hơn một chút so với dự tính ban đầu.

Đang cùng nhau dùng bữa tối trên boong tàu, Tạ Nhược Hi bỗng phát hiện ra thứ ánh sáng phát ra xung quanh con tàu, cả nhóm tò mò đồng loạt chạy ra mép tàu xem thử.

Đập vào mắt họ là những đốm sáng xanh lam hệt như đốm lửa đang lượn lờ trên mặt nước, chính xác hơn là có hàng trăm con cá phát sáng đang vây lấy họ, biến con tàu cô độc giữa đại dương tịch mịch thành ngôi sao một mình tỏa sáng cả một vùng trời.

Trong khoảnh khắc đó, họ hoàn toàn chìm đắm vào khung cảnh vừa thơ mộng vừa huyền ảo tựa như bồng lai tiên cảnh ấy, kìm lòng không đặng nghĩ về những vướng mắc sâu trong tâm trí, không có cách nào thoát ra nổi.

Đó là một trong những loài cá xinh đẹp nhất Xích La Đại Lục – Dạ Lam Quang, có thể phát ra ánh sáng màu xanh lam như vậy vào ban đêm, chúng thường sinh sống theo đàn ở vùng biển phía Bắc, mặc dù số lượng không nhỏ nhưng không phải ai cũng may mắn gặp được, thế mà nhóm người bọn họ lại một lần thấy luôn cả đàn lớn, quả thật vận khí không ít.

Cảnh đẹp chóng tàn, rất nhanh đàn Dạ Lam Quang đã bơi đi mất bỏ lại nhóm người đang nuối tiếc vì vẫn chưa ngắm đủ.

Để làm nóng bầu không khí, Tô Chỉ Yên bèn chạy xuống kho tìm ra mấy vò rượu mang lên, cả nhóm lúc ấy mới quay lại bàn tiếp tục nói chuyện cười đùa.

Không lâu sau ba tên nam nhân nổi hứng so tài uống rượu với nhau, Tạ Uyển Đình và Tô Chỉ Yên vừa uống vừa buôn chuyện thiên hạ, năm người cùng uống đến quên trời quên đất.

Say rồi đến quậy, ngoại trừ Mộ Dung Thành ngủ gục trên bàn ra thì bốn người còn lại bắt đầu quậy tưng bừng, người thì nằm lăn lộn dưới sàn cho mát, người thì đứng múa trên mui tàu, người muốn nhảy xuống biển tắm, người cướp luôn bánh lái của trưởng tàu, cộng thêm người nào người nấy đều la hét inh ỏi khiến tình cảnh trở nên loạn cào cào.

Đáng thương nhất chính là Tạ Nhược Hi không động vào một giọt rượu nào, một mình giải quyết "chiến trường" mệt muốn thở không ra hơi.

Sau khi vác bốn người kia trở về phòng ngủ, Tạ Nhược Hi quay lại boong tàu tìm cách đưa Mộ Dung Thành về phòng nốt.

Loay hoay một hồi, nàng đột nhiên cảm nhận được linh khí xung quanh xao động, ngọn lửa trong mấy cái đèn lồng vụt tắt, trăng bị mây che mất, tầm mắt chốc lát tối sầm lại, chỉ còn nghe được tiếng sóng biển vỗ vào nhau.

Nàng dựa vào trực giác mách bảo xoay người, đưa tay ngưng tụ một thanh lam băng nhỏ để chiếu sáng, nheo mắt nhìn kỹ thì thấy vài thân ảnh màu đen lờ mờ ở phía trước.

Nàng câu môi, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play