Nàng đảo mắt nhìn vào trong hang, hang không sâu chỉ là bên trong có một phiến đá có khắc chữ, hang đá này được tạo ra chắc hẳn là để che mưa khuất nắng cho cái phiến đá đó. Nàng nâng lên một thanh lam băng phát sáng để đọc được chữ trên phiến đá.
"Vụ Sơn"
Tạ Nhược Hi nhíu mày, đây là sợ người ta không biết nơi này là núi Vụ Sơn sao?
Mộ Dung Thành quan sát xung quanh một lúc, dường như đã xác định được vị trí mà lần nữa nắm lấy cổ tay Tạ Nhược Hi kéo nàng đi.
Nàng nghi hoặc: "Định đi đâu?"
Hắn lười biếng đáp: "Đi tìm đường mòn lên núi."
Dù sao cũng không biết gì nên Nhược Hi phó mặc luôn cho Mộ Dung Thành thích đi đâu thì đi. Tuy vậy nhưng từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn có một cảm giác bất an khó tả, phải đề cao cảnh giác rồi!
Sương mù trắng xóa cộng thêm hai bên đường mòn đều có rừng cây âm u khiến cho không gian bỗng chốc nặng nề đến lạ.
Chắc sẽ không có thứ gì đột nhiên nhảy ra đâu..
Nhỉ?
Trong khi nàng còn đang để hồn ở tận trên chín tầng mây thì bất chợt một mũi tên mang theo hỏa linh mạnh mẽ lao tới hai người nọ.
Tạ Nhược Hi lạnh tóc gáy, giật mình quay người, vừa lúc thấy một tấm khiên hừng hực hỏa khí chắn trước người mình cản lại mũi tên kia.
Hai người lia mắt lờ mờ nhìn thấy mấy chục thân ảnh màu đen đang đứng trên các cành cây hai bên rìa đường.
Biết hành tung đã bị lộ, đám hắc y nhân ấy đồng loạt giương cung lên nhắm đến họ.
Linh khí xung quanh dao động, phong, hỏa, thủy, mộc, kim, thổ, băng, bảy nguyên tố đất trời trên đại lục đều có đủ, thú vị à nha, núi Vụ Sơn hôm nay hẳn không yên tĩnh nổi rồi.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thành và Tạ Nhược Hi nhanh chóng triệu hồi vũ khí, Huyết Quân kiếm cùng roi Ngọc Lam kề sát bên nhau, mặc dù linh khí trái ngược nhưng vẫn tạo ra một loại khí thế áp đảo rõ rệt.
Không dám chần chừ lâu, đám hắc y nhân thả dây cung, từng mũi tên lần lượt phân tách thành ba mũi khiến số lượng tăng nhiều một cách đột ngột.
Nhược Hi uốn roi kích mở một tầng sóng lạnh lẽo mạnh mẽ đẩy lùi từng mũi tên văng ngược trở lại, những kẻ kia linh hoạt nhảy qua cành cây khác tránh khỏi vũ khí của chính mình, sau đó lại bắn ra đợt tên thứ hai.
Mộ Dung Thành cũng không đứng yên vung kiếm lên, thanh kiếm với tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh bay vòng vòng quanh họ đâm gãy toàn bộ mũi tên lao tới. Ngay sau liền đưa ánh mắt đắc ý nhìn Nhược Hi, nhếch mày thể hiện thái độ khiêu khích.
Tạ Nhược Hi xem như nhận lời thách thức, tay trái nâng lên một thanh lam băng trông rất đỗi bình thường, khi nó vừa lơ lửng lên cao hơn đầu, nàng cười nhẹ một cái, tay trái dứt khoát lật úp lại, một thanh lam băng nhỏ bằng lòng bàn tay bỗng phân tách thành nhiều thanh lam băng lớn gấp mấy lần phóng đến đám hắc y nhân.
Chúng vội vàng né tránh nhưng kết quả vẫn có bốn tên bị đâm trúng rồi bị ghim thẳng vào bốn thân cây, những kẻ còn lại đều vô thức thở phào, uy lực này không đùa được nha.
Hơi lạnh từ những thanh băng cắm đầy trên cây trải đầy dưới đất nhanh chóng bao trùm cả khu vực, sương mù thoáng chốc dày đặc hơn nhiều, che khuất toàn bộ tầm mắt như ở dưới chân núi.
Tạ Nhược Hi dù không thấy người nhưng vẫn lên tiếng: "Đến lượt ngươi."
Hắn không nói nhiều liền xách cây bảo kiếm của mình xông vào màn sương trắng, chỉ thấy vài đạo kiếm đỏ cam thấp thoáng chém qua chém lại, âm thanh va chạm thanh thúy của hai loại vũ khí vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh lúc nãy.
Lát sau trận chiến cũng dừng lại, Nhược Hi tiến lên phía trước vài bước nhìn thử hiện trường, vậy mà Mộ Dung Thành giết hết cả nửa số hắc y nhân rồi a.
Biết hắn lợi hại, nàng cũng tụt hứng, chắp tay ra sau lưng tiêu sái rời đi trước để lại cả đám người ngơ ngác nhìn theo.
Những hắc y nhân còn sống đưa mắt nhìn nhau, thế này.. cũng được sao?
Nhưng chúng mau chóng tập trung lại vào nhiệm vụ, chia nhau ra thành hai nhóm, một ở lại đối phó Mộ Dung Thành, một đuổi theo xử lý Tạ Nhược Hi.
Tuy nhiên quyết định này có vẻ không ổn lắm, chỉ một lúc sau Mộ Dung Thành đã theo kịp Nhược Hi. Thấy nàng đang ngồi xổm trước một cái xác thì tiến tới xem thử.
Ở cổ chân của cái xác ấy có một hình xăm hình búp sen đỏ.
Hắn đi qua mấy cái xác khác nhìn qua những chỗ mà Tạ Nhược Hi đã lật y phục ra thì cũng thấy những búp sen ấy.
Tử y nữ tử lần trước là hoa sen màu đỏ còn lần này là một đám sát thủ xăm búp sen đỏ, chắc chắn là họ có mối liên quan gì đó.
Hai người nhìn nhau trầm tư suy nghĩ một chút, vẫn là để chuyện này về Linh Vân rồi tính đi.
Sau đó không nhanh không chậm mà đứng dậy đi lên đỉnh núi tiếp.
Mộ Dung Thành không nhịn được mà lên tiếng: "Này Tứ nha đầu, cô nợ bổn vương một mạng đấy nhé!"
Tạ Nhược Hi ngẩn ra, ủa..
Nàng lục lại trí nhớ một chút..
À, là tấm khiên chắn mấy mũi tên vừa nãy, đúng là nợ hắn một mạng thật..
Nhược Hi gật gật đầu không phản bác nhưng lại nhanh chóng nhận ra, Tứ nha đầu?
Nàng chạy đến đập vào cánh tay hắn: "Tứ nha đầu? Ngươi có ý gì đây?"
Hắn xoa xoa cánh tay bị đập, vẫn còn ngứa đòn mà trả lời: "Ý trên mặt chữ đó, cô không phải từng nói tên Tiểu Tứ sao? Còn nha đầu, nếu không phải thì chẳng lẽ là Cao tổ mẫu?"
Nàng nâng lên một đạo linh lực, mỉm cười đầy ác ý: "Được thôi, vậy tiểu huyền tôn của ta từ từ cảm nhận đi nhé!" Lời vừa dứt thì nàng liền ném đạo linh lực ấy vào người Mộ Dung Thành. Hắn nhẹ nhàng lắc mình tránh né.
Một đạo thôi chưa đủ, còn đạo thứ hai, đạo thứ ba, thứ tư, thứ năm rồi thứ sáu.. đạo nào hắn cũng né được hết. Hai người rượt nhau chạy lên tới một mảnh đất bằng phẳng khác với đoạn đường vừa nãy. Biết rằng đã đến địa điểm nhiệm vụ, Mộ Dung Thành nhanh chóng xin đình chiến. Tạ Nhược Hi cũng lười đánh tiếp, thôi thì ghi thù trả hắn sau vậy.
Hai người nhanh chóng quan sát khung cảnh trước mặt, ở giữa mảnh đất có ba căn nhà tranh to nhỏ sát gần nhau, phía trước có một cái hồ lớn trồng hoa sen, đằng sau là một ngôi đình nhỏ, bên phải có một giá thuốc khô, bên trái có một vườn trồng đầy hoa linh thảo dược, còn có vài cây sồi lớn trải đều xung quanh, bao quanh cả khu vực chính là hàng rào gỗ khá chắc chắn, trông vừa mộc mạc vừa yên bình, đây hẳn là cuộc sống mà bao người mơ ước cũng không có được..
Mộ Dung Thành kết thúc việc thưởng thức mỹ cảnh trước, cất tiếng hỏi: "Có ai không? Này? Có người không?"
Hắn vừa dứt câu thì có thanh âm khàn khan truyền ra từ trong nhà: "Các ngươi cuối cùng cũng tới rồi." Theo sau thanh âm đó là một ông lão khoảng tầm lục tuần bước ra ngoài. Gương mặt y đôn hậu, ăn mặc giản dị, râu tóc bạc màu tro, trông dáng vẻ không giống người xấu cho lắm.
Tạ Nhược Hi tiến đến gần chào hỏi: "Hạnh kiến tiền bối."
Lời nói của ông lão vừa nãy chắc là đã biết thân phận và mục đích của họ nên cũng chẳng ai nói gì nhiều, ông lão hất đầu chỉ vào phía ngôi đình đằng sau, hai người nọ cũng hiểu ý đi theo lão ra sau.
Ông lão rót ra hai ly trà vẫn còn hơi nóng đưa cho hai người nọ, sau đó lại chậm rãi lên tiếng: "Đều giao cho thiếu niên các ngươi đó." Sau đó chẳng nói chẳng rằng đi vào trong căn nhà tranh đơn sơ.
Câu này có hai nghĩa, một là, để hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi có thể làm bất cứ điều gì, cứ tự nhiên, hai là, thiên hạ này.. giao cho các ngươi.
Hai người nọ đưa mắt nhìn nhau, cảm xúc có chút phức tạp.
Ngay lúc này, tiếng thở hổn hển quen thuộc truyền đến từ phía sau, hai người kia quay đầu, là nhóm người Tạ Khải Vũ!
Nhược Hi chạy lại đỡ bốn người vừa đến vào ngôi đình nghỉ ngơi, nhìn trạng thái của họ có chút không tốt lắm đi.
Mộ Dung Thành rót trà cho họ uống đỡ mệt, sau đó liền hỏi chuyện.
Sau hai, ba ly trà, Tô Chỉ Yên lấy lại sức vừa thở vừa trả lời, ngắt nghỉ mãi mới xong một câu làm hai người kia nóng hết cả ruột gan: "Là, đi lòng vòng, trong trận sương mù, cả nửa ngày trời, mới thoát được, đường lên núi còn, gập ghềnh khó đi vô cùng, xong còn, gặp một đám, hắc y nhân tới, cản đường, nữa chứ."
Mấu chốt của vấn đề đây rồi.
Hai người Mộ Dung Thành Tạ Nhược Hi không nói lời nào, đồng loạt đứng dậy tiến vào trong ngôi nhà tranh phía trước, mà nhiệm vụ của nhóm người họ là tìm thứ mộc mạc nhất mang về, Mộ Dung Thành đương nhiên không quên, hắn nhờ Tô Chỉ Yên vẽ lại toàn cảnh của nơi này rồi chạy đi lật tung cả căn nhà tranh với Tạ Nhược Hi.
Bốn người kia sững sờ ngồi thở, vậy là xong nhiệm vụ rồi đó hả? Sao chưa gì đã tìm ra rồi thế? Mặc dù vẫn còn nhiều nghi hoặc nhưng bốn người nọ cũng chẳng quan tâm lắm, cứ làm theo lời của "hai bộ não" kia vậy. Quyết định xong thì Tô Chỉ Yên liền bắt tay vào vẽ, ba người còn lại thì vào trong nhà xem thử.
Quay lại với "hai bộ não", sau khi tìm khắp nhà, họ cuối cùng lại dừng chân trước một dàn treo tranh, cụ thể là dừng trước một bức tranh ở góc bên phải dàn. Người treo có vẻ rất dụng tâm khi sắp xếp bố cục treo tranh, nếu không để ý kĩ thì thực sự không thể phát hiện bức tranh đặc biệt ấy.
Ba người nọ khó hiểu nhìn vào bức tranh ấy, thắc mắc tại sao hai người kia lại cứ nhìn bức tranh này mãi.
Tạ Nhược Hi lúc sau mới lên tiếng: "Nhận ra đây là nơi nào chứ?"
Thái Ninh Cung chính là tẩm cung của vị Hoàng Hậu lập nên Đoạt Long Hội hai trăm năm trước, thời điểm bà ta tại vị cũng chính là thời huy hoàng của Hoàng Nguyệt quốc, thế nhưng khi bà ta chết đi cũng là lúc quốc gia hùng mạnh ấy chấm dứt thời thế của mình.
Tạ Nhược Hi thở dài: "Nói không chừng chúng ta sắp phải ghé thăm Thái Ninh Cung một chuyến rồi."
Cố Nguyên nghe xong có chút hoang mang: "Tại sao chứ?"
Mộ Dung Thành tiếp lời: "Mọi người thực sự nghĩ chuyến đi lên núi Vụ Sơn này chỉ đơn thuần là một chuyến làm nhiệm vụ để kiểm tra thực lực của chúng ta thôi sao?"
Nếu thật sự kiểm tra thực lực, vậy núi Vụ Sơn quả thực có chút dễ dàng đối với học viên Linh Vân đi. Tuy người ta truyền rằng đường lên núi Vụ Sơn nguy hiểm trùng trùng, cạm bẫy tứ phương, yêu thú linh thú có đủ, nhưng như vậy vẫn chưa phải là thử thách thực sự đối với họ.
Hơn nữa không như lời kể, con đường họ đi lại chỉ đơn giản toàn là sương mù và đồi đá gập ghềnh, chuyện này chỉ có thể lý giải bằng một cách duy nhất chính là chủ nhân của ngọn núi này đã không kích hoạt bẫy và dùng cách nào đó dụ hết thú vật trên đường của họ đi. Chưa kể vị lão tiền bối ấy đã sớm lui về ở ẩn, vậy mà hôm nay lại không có mặt ở đây nên chắc là xuống núi rồi, hơn nữa còn phải là vì chuyện quan trọng mới có thể khiến ông ấy xuống núi.
Tạ Uyển Đình chậm mất một nhịp, khó hiểu ngắt đoạn, vừa nói vừa chỉ vào ông lão nét mặt cau có ngồi ở một góc nhìn chằm chằm họ nãy giờ: "Đợi đã, đợi đã, chủ nhân của ngọn núi này không phải là ông lão đáng sợ đằng kia sao?"
Tạ Nhược Hi đáp: "Không phải, Đoan Mộc tiền bối tính cách thân thiện, thích nói đùa, còn vị trước mắt chúng ta hẳn là Hoắc Dật tiền bối."
Trên núi có hai người sống, một người là Đoan Mộc Thiên, là một vị cựu tiến sĩ của học viên Linh Vân vào mười năm trước, chỉ là ông lúc ấy đã khoảng ngũ tuần, muốn tận hưởng nốt quãng đời còn lại mà rời đi. Sau này ông ấy đánh chiếm một mình một núi nên nơi này cũng dần dần ảm đạm bớt, duy chỉ có một vị bằng hữu lâu năm là Hoắc Dật đồng ý đến ở cùng ông.
Hôm nay Hoắc Dật đã không kích hoạt bẫy để thử thách họ, điều đó có thể chứng tỏ rằng đây không phải là bài kiểm tra thực sự của họ rồi.
Còn nữa, lý do mà hai người nọ nhắm đến bức tranh kia cũng rất đơn giản. Trong cả ba gian nhà tranh cũng chỉ có mỗi dàn tranh này là đặc biệt gây chú ý nhất, nếu quan sát kĩ liền nhận ra được tất cả các bức tranh khác đều vẽ về phong cảnh thiên nhiên, nhưng chỉ có bức tranh kia là vẽ về cung điện, còn là cung điện của kẻ tạo ra Đoạt Long hội nữa chứ.
Bây giờ Đoạt Long hội rất khó đối phó, nên nếu tìm hiểu từ gốc rễ có khi lại tìm ra được manh mối nào đó có ích.
Từ đó cũng đại khái đoán được thân phận của mấy nhóm hắc y nhân đến trừ khử họ mấy ngày hôm nay rồi. Đoạt Long hội có bao nhiêu bản lĩnh, không ai biết được, có thể dùng danh nhiệm vụ để che mắt người khác nhưng che mắt chúng là điều dường như không thể. Nếu đã như thế, chúng đương nhiên không để họ để tâm đến Thái Ninh Cung được.
Ba người kia cuối cùng cũng minh bạch, thở phào tỏ vẻ đau đầu.
Tô Chỉ Yên không biết đã đứng ở cửa chính từ bao giờ, nghe họ nói chuyện xong tựa hồ cũng đã hiểu sơ sơ sự tình: "Vân Bình muội muội, nếu đã như vậy thì tại sao ta vẫn phải vẽ?"
Nhược Hi bĩu môi: "Học viện đã cất công che mắt người khác, chúng ta cũng phải vậy. Không sao, để ta ra ngoài vẽ cùng tỷ."
Nói xong nàng liền chạy ra cửa khoác tay Tô Chỉ Yên kéo y đi ra ngoài tiếp tục vẽ.
Hoàn thành những chuyện cần làm, sáu người với sáu trạng thái khác nhau khẩn trương xuống núi bằng đường tắt mà trước đó Mộ Dung Thành và Tạ Nhược Hi đã đi. Mặc dù không nguyện ý bởi họ mới vất vả lên núi chưa được bao lâu, thậm chí chỉ vừa kịp ngắm cảnh uống trà, nhưng nếu còn tiếp tục nán lại chỉ sợ Đoạt Long Hội sẽ sớm tìm đến quấy nhiễu sự thanh tịnh của núi mất. Tuy vậy, nhờ có Hoắc Dật tặng cho mỗi người một vò rượu do ông ủ nên sáu người kia mới kéo lại được một chút tinh thần, vừa đi đường vừa uống, vừa cười đùa, trông hết sức tiêu sái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT