Lòng bàn tay Sở Thần An chảy đầy mồ
hôi lạnh, cậu điều chỉnh lại hô hấp vội vàng của mình, gượng cười một tiếng hóa
giải bầu không khí, "Không, không cần, tôi còn phải dọn dồ."
"Không cần thật à?"
Vẻ mặt Từ Mặc Sơ ung dung, hắn đứng
thẳng lùi về sau một bước, quan sát kỹ đôi mắt linh động lấp lánh của Sở Thần
An, "Bảo bối của tôi rất ngoan."
Sở Thần An sợ tới mức chân run rẩy
cả lên.
Không!
Dame!!
Cậu không muốn đi xem thi thể có khả
năng đã hư thối của mình đâu!!!
Với cả Sở Thần An có dự cảm, lần này
cậu mà ngơ ngơ đi theo Từ Mặc Sơ vào 701, khả năng có thể đi ra khỏi đó là rất
thấp.
Từ Mặc Sơ gật đầu, mắt hắn lóe lên
tia sáng, "Cũng được, bảo bối của tôi chắc là đang ngủ, em ấy không thích
ồn ào."
Sở Thần An thầm thở phào một hơi.
Ai ngờ Từ Mặc Sơ lại nói: "Vậy
ngày mai tới nhé?"
"Nhé? Em ấy sẽ thích mắt của
cậu lắm." Mắt Từ Mặc Sơ lóe lên vẻ hưng phấn.
Sở Thần An nhíu mày, "Không,
tôi không muốn đi quấy rầy..."
"Cứ quyết định vậy đi." Từ
Mặc Sơ cười dịu dàng, cắt ngang lời từ chối của Sở Thần An, ép buộc đưa ra
quyết định, "Vậy ngày mai gặp lại nhé hàng xóm mới của tôi."
Hắn lịch sự ra khỏi phòng của Sở
Thần An, khẽ khàng rời đi.
Sở Thần An thả lòng bàn tay đang
siết góc áo, ánh mắt hoảng loạn run rẩy, mặt nhỏ tái nhợt. Cậu cắn chặt môi
dưới đỏ thẫm của mình, đôi măt đào hoa mông lung hơi nước.
Cậu thấy thất lạc.
Đời trước chắc chắn cậu có thù oán
gì đó với Từ Mặc Sơ, khiến cho đời này dù trong trò chơi hắn vẫn bám theo cậu
như âm hồn không tan.
Sở Thần An mềm cả người ngồi trên
ghế, giận dữ ném chiếc áo đã gấp gọn gàng vào lại trong valy.
Chiếc áo đó trở nên hỗn loạn.
Sở Thần An liếc mắt nhìn nó, thở
dài.
Cậu phẫn nộ ngồi xổm xuống gấp lại.
Cậu coi chiếc áo đó thành Từ Mặc Sơ,
bạo lực vuốt thẳng, bạo lực gấp Từ Mặc Sơ đã vuốt thẳng lại. Sau đó, cậu thành
công gấp Từ Mặc Sơ không khuất phục vận mệnh thành một hình vuông thẳng thớm!
Cậu rất hài lòng vò chiếc áo thành
một nắm ném vào trong tủ quần áo, tâm trạng trở nên sáng sủa hơn.
---
Từ Mặc Sơ mở cửa căn hộ 701, bức
tường gần cửa nhà dán đầy lá bùa màu vàng, không biết bên trên vẽ bậy cái gì.
Những lá bùa vàng liên kết với một
đống dây đỏ, xếp thành một trận hình kỳ quái.
Hắn mở khóa cửa sắt phòng ngủ, bên
trong đã được cải tạo thành một phòng băng, giường trong phòng ngủ đổi thành
quan tài băng sáng lấp lánh.
Hắn mở đèn phòng ngủ, tay cầm một bó
hoa hồng xanh đẹp đẽ. Hắn thay hoa sắp khô héo trong bình, đặt bình hoa mới lên
bàn cạnh quan tài băng.
"Hoa hôm nay nở đẹp lắm, em
thích chứ em yêu?"
Hắn dịu dàng nhìn về phía thiếu niên
say ngủ trong quan tài băng, đi đến gần nói: "Bảo bối, sao em vẫn ngủ
vậy?"
"Anh nhớ em rồi, thức dậy nói
chuyện với anh được không?" Giọng nói Từ Mặc Sơ ôn nhu, ngón tay thon dài
của hắn cách lớp quan tài băng vuốt ve gò má thiếu niên.
Thiếu niên trong quan tài băng giống
Sở Thần An đến 40%, khuôn mặt là nơi giống nhất.
Tơ hồng màu máu quấn quanh tứ chi
thiếu niên. Nhờ mỗi ngày Từ Mặc Sơ đều cẩn thận xử lý cho cậu, khiến khuôn mặt
thiếu niên vẫn hoàn hảo, làn da vẫn trắng nõn như cũ.
Từ Mặc Sơ ngồi cạnh quan tài, khuỷa
tay chống phía trên, xuyên thấu qua lớp băng trong suốt quan sát cậu. Ngón tay
hắn lần mò khuôn mặt thiếu niên, nở nụ cười dịu dàng, nói khẽ: "Bảo bối
của anh thật đẹp."
Hắn vẫn như thường lệ kể cho thiếu
niên nghe những chuyện hôm nay.
"Hôm nay anh gặp được một
người, mắt của cậu ta rất giống em, nhưng mà không đẹp bằng em."
Từ Mặc Sơ chọt nhẹ lớp băng, mỉm
cười nói: "Ngày mai anh lấy mắt cậu ta tặng cho em nhé?"
"Nhưng..." Từ Mặc Sơ suy
tư chốc lát, nói: "Mà thôi, mắt của em là có một không hai, anh không muốn
trên người em có bất cứ tổn hại nào."
"Anh biết như vậy sẽ làm em tức
giận."
Từ Mặc Sơ dựa sát mặt lên quan tài
băng, cười nói: "Trước đây mỗi khi em nổi giận đều thích cắn cổ anh, lúc
đó em rất đáng yêu... Ha ha... Yên tâm, trong mắt anh chỉ có em thôi, không còn
ai khác nữa đâu, nhóc hay ghen ạ."
Chợt hắn ngửi thấy mùi nước thuốc
biến chất ở trong phòng, hắn đứng dậy nhìn về phía góc bàn, nơi đó đang đặt một
ống tiêm đã dùng qua.
Đó là nước thuốc chống phân hủy mà
Từ Mặc Sơ điều chế riêng cho thiếu niên.
"Ôi, xin lỗi em yêu, là anh sơ
sót." Từ Mặc Sơ cúi người, dịu dàng hôn lên mặt băng lạnh lẽo thấu xương,
"Hôm qua anh quên vứt mấy thứ này, em ngửi được chắc khó chịu lắm hả. Anh
đem đi vứt ngay đây, chờ anh về nhé."
Hắn không kiềm được yêu thương, nhẹ
giọng nỉ non: "Nhanh trở lại nhé... Em yêu, anh nhớ em quá."
Hắn đeo găng tay y tế màu đen, nhét
đống rác vào trong túi, sau đó cẩn thận đóng lại cửa phòng băng.
Hắn đi đến chỗ cầu thang, ném túi
rác vào bên trong thùng rác.
Từ Mặc Sơ quay người thì thấy một
ông già lưng còng mặc chiếc áo dài cũ đột nhiên xuất hiện ở góc cầu thang, ông
ta cung kính nói: "Ngài, ngài mới về à?"
Từ Mặc Sơ đã trút đi vẻ ngoài dịu
dàng tao nhã.
Hắn hờ hững nhìn ông già chỉ còn lác
đác mấy cái răng như nhìn vật chết, sắc mặt tối tăm.
Hắn bước nhanh tới chỗ cầu thang,
xách cổ áo của ông ta lên, thô lỗ đè mặt ông ta lên bức tường chỗ góc chết cầu
thang. Trên bức tường vàng chợt xuất hiện mấy vết máu.
Ông già lưng còng ho khan mấy tiếng:
"Ngài... khụ khụ... tha mạng..."
"Chẳng phải nói dán mấy thứ kia
lên, chờ 81 ngày thì em ấy sẽ trở về sao? Hả?!"
Vẻ mặt Từ Mặc Sơ phẫn nộ, đáy mắt
hắn tràn đầy sát ý không kiên nhẫn, "Đã 90 ngày rồi! Sao em ấy vẫn chưa
trở lại!!!"
Từ Mặc Sơ nghiến răng, trầm giọng
giận dữ nói: "Ông già, đừng quên là ai làm cho ông sống đến 120 tuổi. Nếu
ông dám lừa tôi, tôi sẽ khiến ông phải trả lại mấy thập niên sống dư ra
này..."
"Không! Khụ khụ..." Ông
già lưng còng cuống quít nói, "Tôi tuyệt đối không dám lừa ngài..."
"Không dám lừa tôi?" Sát ý
tàn bạo của Từ Mặc Sơ bắt đầu lan tràn, bàn tay hắn bóp chặt cổ ông già. Sau đó
hắn mỉm cười, buông ông ta ra, "Vậy ông giải thích nguyên nhân đi?"
"Nguyên nhân cụ thể tôi không
dám kết luận vội..." Ông già đầy mặt nếp nhắn, tay run rẩy bấm tay, khàn
giọng nói: "Nhưng, nhưng tôi dám bảo đảm, chỉ trong năm ngày nữa thôi hồn
cậu ấy sẽ trở lại! Cầu, cầu xin ngài hãy tin tôi lần này!"
Từ Mặc Sơ cởi bao tay, ném vào trong
thùng rác, lạnh lùng nhìn ông ta, "Được, tôi tin ông lần cuối."
"Nếu do sai lầm của ông làm em
ấy không trở lại được, tôi sẽ khiến ông biến thành quỷ hồn, đi tìm em ấy
về." Hắn nói với vẻ hung ác nham hiểm, sau đó bước nhanh rời khỏi góc cầu
thang.
Ông già lưng còng bị dọa không nhẹ,
vội vàng gật đầu.
…
Sở Thần An thu dọn xong đồ đạc đi ra
khỏi phòng của mình, đúng lúc Trương Lương cầm bình siêu tốc tới 702.
"Thần An, em muốn uống nước
không? Anh thấy bình siêu tốc của tụi em hình như hỏng rồi." Trương Lương
đi vào phòng khách căn hộ 702, đặt bình siêu tốc lên chiếc bàn thủy tinh giá
rẻ.
"À, được."
Sở Thần An bận hơn nửa tiếng, vừa
lúc cũng thấy khát.
Là một pháo hôi nên cậu cũng không
khách sáo làm gì.
Cậu tự nhiên nhận lấy cái ly mới
Trương Lương đưa cho mình, nghiêm túc rửa bốn năm lần, cầm lấy bình rót một ly
nước nóng.
Sở Thần An cầm ly thổi nhẹ hơi nước
tỏa ra trong ly, sau đó chờ không nổi nhấp một ngụm nhỏ.
Vẫn còn rất nóng, cậu bị nóng nhăn
tít mày, đôi môi bóng nước hé mở, để lộ chiếc lưỡi hồng phấn. Cậu đặt ly nước
nóng về lại trên bàn thủy tinh.
Trương Lương nhìn cảnh này, nơi nào
đó bắt đầu nóng lên, hắn ta xấu hổ nhìn về phía khác, mấy giây sau lại quay đầu
liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Thần An.
"Đúng rồi, anh nhớ lúc nãy có
đóng cửa 702 giúp em rồi mà." Hắn ta tìm đề tài, chậm rãi nói: "Sao
giờ lại mở toang thế? Em mở ra để thoáng khí hả?"
Sở Thần An nghe xong câu này, hai
mắt lập tức trừng to, khuôn mặt trắng xanh.
Khóa rồi?
Vậy Từ Mặc Sơ vào bằng cách nào...
"Em làm sao vậy? Thần An?"
Trương Lương thấy Sở Thần An không nói gì, nhỏ giọng hỏi.
Sở Thần An lúc này mới lấy lại tinh
thần, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, "Không có gì, chỉ là thấy môi trường ở
đây tệ quá, tôi sống không quen."
Trương Lương biết mình không so được
với Sở Thần An, cậu live stream có thu nhập rất cao, không biết nhiều hơn tiền
nhuận bút của mình gấp mấy lần.
"Nơi này đúng là đơn sơ thật,
sống... sống quen rồi sẽ tốt thôi."
"Ai muốn sống quen với mấy
người ở nơi này chứ." Sở Thần An khoanh tay, kiêu ngạo bắt chéo chân, gác
chân lên bàn thủy tinh, "Tôi ở đây live stream xong hai tuần sẽ dọn đi,
nơi này là chỗ để người ở à. Tôi không muốn sống ở đây như mấy con chuột giống
mấy người đâu."
Sở Thần An nói xong mấy lời này kiêu
căng này thì quay mặt nhỏ ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu bắt đầu hỏi hệ thống.
001 có đó không?
Mày xem nhiệm vụ hằng ngày của tao
hoàn thành thế nào?
Có phải nên cộng điểm thưởng rồi
không?
Hệ thống: [Đang load...]
Ghét thế.
Mày còn không xuất hiện là tao giận
đấy hệ thống à.
Tao sắp mắng mày nè.
Tao bắt đầu đây.
Tao nói thật đó, không lừa mày đâu,
giờ tao sẽ...
Giọng nói máy móc của hệ thống chợt
chậm rãi vang lên trong đầu cậu:
[Nhiệm vụ pháo hôi hằng ngày (1/1)]
[Điểm thưởng: x5]
Sở Thần An thở phào.
Hiện giờ làm pháo hôi khó thật đấy.
Cậu lén lút nhìn Trương Lương,
Trương Lương quả nhiên không còn cười nữa, trầm mặc ngồi đó.
Sở Thần An đoán mình đã làm tổn
thương đến lòng tự trọng của Trương Lương.
Cậu thầm thấy hổ thẹn.
Cậu chớp mắt, khẽ vân vê mép áo, cụp
mắt ngẩn người như một con mèo nhỏ.
Mà ánh mắt Trương Lương trở nên u
ám, hắn ta men theo bàn chân đang gác trên bàn thủy tinh của Sở Thần An nhìn
lên chiếc cổ trắng nõn nhỏ xinh của cậu, mỗi một nơi đều như thể đang tỏa ra
mùi vị quyến rũ.
Ánh mắt hắn ta lập lòe, tham lam
nhìn lấy cậu.
Sở Thần An thấy bầu không khí yên
lặng quá, cậu rụt chân về, Trương Lương cũng thu hồi ánh mắt tham lam ghê tởm
của mình lại.
Trương Lương khôi phục vẻ dịu dàng,
"Mấy cô gái đi đã lâu mà vẫn chưa về, hay là chúng ta đi xem thử? Thuận
tiện mua ít nhu yếu phẩm luôn?"
"Được." Sở Thần An thờ ơ
gật đầu, cậu cũng không muốn ở lại đây nữa. Cậu đứng lên bước nhanh về phía
trước.
…
Bọn họ vừa mới đi tới gần cầu thang,
đã nghe thấy tiếng la hét bén nhọn của phụ nữ vang vọng ở chỗ cầu thang.
"Á! Á á á! Có có người
chết!!!"
Sở Thần An và Trương Lương nghe
tiếng vội chạy tới, thì thấy Tô Vũ ngã ngồi trên bậc thang, cửa sổ thủy tinh
phía trên treo một cánh tay máu me.
Là cánh tay của chàng trai hồi nãy
đi tìm Tô Vũ và Lý Nhã Nhã.
Đầu tóc Tô Vũ rối bù bẩn thỉu, hai
mắt cô ta nhìn như trúng tà, trừng to dữ tợn, nhìn về phía Sở Thần An và Trương
Lương trên cầu thang.
Ngón tay cô ta chỉ về phía bức tường
không một bóng người: "Có... có quỷ! Chỗ đó có quỷ... có quỷ... Đừng giết
tôi... đừng giết tôi, á á á! Á á đừng tới đây!!!"
Tô Vũ như bị kích thích, bật người
bò lên trên. Cô ta túm lấy cổ chân Sở Thần An, "Cứu cứu tôi... Thần An...
cứu cứu tôi với..."
Sở Thần An khom người đỡ lấy cô ta,
ai ngờ Tô Vũ không biết làm sao chẳng đứng lên được, còn đột nhiên trượt mạnh
xuống phía dưới một bậc, chân đạp đạp không ngừng, như có thứ gì đang nắm lấy
chân cô ta.
Chân Sở Thần An bị cô ta túm chặt, thân
thể cậu loạng choạng trượt xuống theo.
"Ấy..."
Chợt một đôi tay vừa to lớn vừa quen
thuộc từ phía sau nhanh chóng đỡ lấy hai tay cậu.
Cậu tựa lên lồng ngực người sau
lưng, mùi hương của người đó vừa xa lạ vừa quen thuộc, cậu theo bản năng túm
chặt lấy áo của người nọ.
Chờ cậu đứng vững, quay đầu nhìn,
đúng là Từ Mặc Sơ.
Từ Mặc Sơ không biết đứng sau lưng
cậu từ lúc nào, trong tình cảnh hỗn loạn vừa rồi đỡ lấy cậu một cái.
Hắn cúi đầu liếc nhìn góc áo bị cậu
túm chặt trong tay, ánh mắt lướt qua vẻ khác thường, nhưng ý cười lại nhanh
chóng thay cho sự tăm tối trong mắt hắn.
Hắn cười nói trêu tức: "Hình
như không khi nào cậu đứng vững nhỉ."