Sở Thần An không xoay người, cậu nhìn
đèn đường bên ngoài cửa sổ, cảm thấy gió đêm cũng không lạnh như vậy. Tay cậu
ôm lấy tay Tần Quyết đặt bên eo mình, nhẹ giọng đáp: "Được."
Tần Quyết hôn nhẹ lên cổ cậu, thong thả
mà triền miên. Bàn tay hắn nắm trọn bàn tay nhỏ bé của cậu, dục vọng chiếm hữu
mãnh liệt và tình yêu đan xen vào nhau. Hắn cẩn thận ôm hôn bảo bối mình trân
trọng như báu vật.
Sở Thần An xoay người nhìn vào mắt Tần
Quyết. Cậu cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt, hai má đỏ lên rồi cúi đầu kéo
đồng phục bệnh nhân trên người mình.
"Em không cần uống thuốc
nữa."
Cậu đã khỏe mạnh.
Ý nghĩ này làm cho đáy lòng cậu mừng rỡ
và hưng phấn nhưng lại có cảm giác hoảng hốt mà không chân thật. Đây là khát
vọng mà cậu mong chờ khi nằm trên giường bệnh mười mấy năm nay.
Hai từ "sức khỏe" rất xa lạ
và nặng nề đối với cậu. Điều này có nghĩa là cậu không phải chịu đựng sự tra
tấn khủng khiếp của bệnh tật và cậu sẽ giống như những người bình thường, sẽ có
một tương lai tốt đẹp và yên ổn.
Cậu vừa kéo túi áo bệnh nhân của mình
bằng một tay, vừa ngơ ngác.
"Ừm." Tần Quyết vuốt ve hai
má cậu, cười nói: "Yên tâm! Sau này anh cũng không tiêm cho em nữa."
Những lời này khiến Sở Thần An ngẩn
người. Không hiểu sao khi nghĩ tới lần đầu tiên gặp Tần Quyết năm 13 tuổi, đôi
môi đỏ thẫm của cậu nở nụ cười dịu dàng xinh đẹp. Đuôi mắt xuất hiện vài giọt
nước mắt.
Ngón tay Tần Quyết lau nước mắt ở đuôi
mắt cậu rồi ôm chặt cậu vào lòng. Bàn tay hắn vuốt ve lưng cậu, dịu dàng lẩm
bẩm: "Bảo bối của anh..."
Tần Quyết đưa Sở Thần An về nhà. Nhà
của họ ở ngoại ô, là biệt thự đơn lập lớn nhất trong khu biệt thự giàu có.
Người thân Sở Thần An đều đã mất, Tần
Quyết thì còn ông nội, cha thì sống ở nước ngoài đã lâu, mẹ thì qua đời vài năm
trước. Nghe nói là vì rối loạn tâm thần nên tự sát. Bà ấy để máy sấy tóc vào
bồn tắm, hai ngày sau mới được phát hiện. Lúc đó thi thể bà ấy đã bốc mùi.
Tần Quyết sống cùng mẹ từ nhỏ, hắn vẫn
luôn phải trong trong một hoàn cảnh áp lực. Mẹ hắn đã làm ra rất nhiều chuyện
điên rồ vì bệnh rối loạn tâm thần của mình.
Bà ấy mở bình gas, ôm Tần Quyết chết
cùng nhưng sau đó bị cha Tần Quyết phát hiện. Cha hắn vô cùng tức giận, đánh mẹ
hắn một trận rất tàn nhẫn. Lúc ấy Tần Quyết chỉ mới bốn tuổi, chỉ biết trơ mắt
nhìn mẹ bị cha đánh đến mức cả người đầy máu. Hắn bị nhốt cùng mẹ trong căn
phòng tối tăm mấy ngày trời.
Sau đó, cơ thể đẫm máu của mẹ Tần Quyết
nhào tới bóp chặt cổ hắn, phát điên mắng hắn và hét lên với hắn: "Đi chết
đi! Sao mày không đi chết? Đáng lẽ tao không nên sinh ra mày. Kinh tởm! Hoang
dã! Chết đi!..."
Bà ấy ghét người chồng ngoại tình của
mình, cũng hận luôn đứa con chung của họ.
Người mẹ chán ghét rơi nước mắt, tay
cầm mảnh thủy tinh dài bằng ngón tay đâm vào bụng hắn.
Tiểu Tần Quyết không khóc cũng không
nháo, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ, cố gắng chịu đựng sự đau đớn trên bụng.
Hắn hờ hững nói: "Nhưng mẹ ơi, con không muốn chết."
Người mẹ điên buông hắn ra sau đó quỳ
xuống trước mặt hắn, gào thét đau đớn.
Trong căn phòng tối tăm, tiếng gào thét
chói tai của mẹ giống như ma hoang rên rỉ trong đêm.
Nơi này giống như địa ngục. Nhưng Tần
Quyết lại muốn sống sót trong ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.