Kim Đản Đản được bảo vệ kín không kẽ hở, trong lòng của nàng không có bất kỳ sợ hãi nào.

Chóp mũi của nàng ngửi mùi thơm ngát trên người hắn giống như cỏ trúc, tim đập vô cùng nhanh.

Hai bên giằng co mười lăm phút đồng hồ, Đế Bắc Minh thu hoạch toàn thắng, Phong Lâm bị ép vào đại lao.

Bây giờ quyền thế đều đã rơi vào trong tay Đế Bắc Minh, hắn thả tất cả người trong hoàng tộc ra, duy chỉ có Hoa Nhược Uyên vẫn còn đang ngồi ở trong phòng giam.

Kim Đản Đản lo lắng nói: “Nhị Hoàng Huynh đâu rồi, tại sao không có thấy hắn?”

Giọng của Đế Bắc Minh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến: “Hắn ngu xuẩn suýt nữa gả ngươi cho người khác, để cho hắn ở trong lao suy nghĩ một thời gian ngắn!”

Kim Đản Đản không vui, trừng mắt hắn: “Này! Đó là hoàng huynh của ta, làm sao ngươi có thể đối với hắn như vậy.

Nếu hắn ngồi tù thì ai ngồi ngôi vị hoàng đế này?”

“Bổn vương đến ngồi!” Đế Bắc Minh nhìn nàng.

Kim Đản Đản nhíu mày: “Không được, ngôi vị hoàng đế phải là người của Hoa thị!” Nếu không nhiệm vụ của nàng có thể thất bại.

Đế Bắc Minh nâng cái cằm của Kim Đản Đản lên, đuôi lông mày nhếch lên: “Không phải nàng muốn làm hoàng hậu sao? Vậy bổn vương phải làm Hoàng đế rồi!”

Kim Đản Đản đánh rơi tay của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận: “Đó là ta dùng kế hoãn binh, còn không phải là vì cứu ngươi sao!”

Trong lúc đó khuôn mặt tuấn tú của Đế Bắc Minh tới gần, sắp hôn môi của Kim Đản Đản rồi.

Hắn thấy sắc mặt nàng trở nên hồng, ánh mắt trốn tránh.

Khóe miệng của hắn có chút nhếch lên, trêu chọc nói: “Nói như vậy, Cửu vương gia thích bổn vương rồi!”

Đây là lần đầu tiên Kim Đản Đản nhìn thấy Đế Bắc Minh cười, chỉ hơi nhếch khóe môi, cũng tuấn mỹ quyến rũ hồn người như thế.

Hắn ở khoảng cách rất gần, gần đến nỗi có thể đếm rõ hắn có bao nhiêu sợi lông mi.

Ở khoảng cách gần như vậy cũng nhìn không tới lỗ chân lông của hắn, hô hấp của hắn phun ở trên mặt của nàng, làm cho tim của Kim Đản Đản đập lỡ mất một nhịp, khẩn trương ngừng lại hô hấp rồi.

Đế Bắc Minh cảm thấy nữ tử trước mắt khẩn trương lên thật đáng yêu.

Hắn nổi lên tâm tư trêu đùa, li3m lỗ tai phấn hồng mê hoặc nàng.

Thân thể Kim Đản Đản khẽ run, hắn quả thực như mèo, trêu chọc đầu quả tim của nàng ngứa ngáy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại đỏ một ít.

Nàng dùng sức đẩy Đế Bắc Minh ra, lồ ng ngực có chút dồn dập thở gấp.

Nàng quở trách của hắn: “Ngươi có bị bệnh không, không có việc gì ở gần ta như vậy làm gì?”

Ánh mắt Đế Bắc Minh mỉm cười, giọng nói nghiêm túc: “Vừa rồi Bổn vương thấy Cửu vương gia đã quên mất hô hấp như thế nào, liền tới gần nhìn xem có thể giúp ngươi chữa khỏi hay không!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản vừa thẹn vừa giận, sắp đỏ hơn mông khỉ.

Nàng tức giận siết nắm tay răn rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đế Bắc Minh, ta không để yên cho ngươi!”

Đế Bắc Minh đón lấy lời của nàng, chân thành nói: “Đương nhiên sẽ không để yên rồi, ngươi muốn làm hoàng hậu của ta!”

Kim Đản Đản tức giận đá vào phía dưới háng của hắn, Đế Bắc Minh vội vàng tránh đi.

Kim Đản Đản không có đá trúng khiến thân thể nàng mất thăng bằng muốn ngã sấp xuống.

Đế Bắc Minh ôm eo nàng, tay vuốt mặt của nàng trêu chọc nói: “Cửu vương gia, chắc là ngươi muốn nhào vào trong ngực bổn vương nên không chú ý, nhớ đừng làm bị thương chính mình!”

Kim Đản Đản nhìn nam nhân tuấn lãng trước mắt, trước đó không lâu vẫn là khuôn mặt căng thẳng, muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Bây giờ vậy mà cợt nhả đùa giỡn nàng, cái mặt này thật đúng là dày!

Cách đó không xa, Ngọc Vân Yên nhìn hai người đùa giỡn lẫn nhau, trong lòng có chút chua xót, nhìn thấy Như Hiên đỏ tai lên, nàng ưa thích là Nhiếp Chính vương!

Các nàng đều là nữ tử, cho dù trong chốc lát nàng không cách nào thu hồi tâm ý của mình, nhưng bọn họ cũng không thể ở bên nhau.

Một khi đã như vậy, không bằng chúc phúc cho nàng đi.

“Khụ khụ!” Ngọc Vân Yên ho khan một tiếng, con mắt long lanh ửng hồng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play