Qua lời nhắc nhở của Hiên Viên Dật, Kim Đản Đản đang chuẩn bị mở cửa thì dừng chân lại.
Nàng chạm vào mái tóc rối bù của mình.
Nàng xoay người trừng mắt, liếc nhìn Hiên Viên Dật một cái.
Tất cả là do hắn quá thiếu nghị lực với d*c vọng nên nàng sợ hãi chỉ muốn trốn hắn thật xa.
Chính vì vậy mà nàng quên cả chải đầu.
Hiên Viên Dật đau lòng như dao cắt.
Nàng đang trách hắn ăn đậu hũ của nàng sao?
Hay thật! Nữ nhân, nàng chờ bổn vương ăn thêm nhiều đậu hũ hơn nữa đi, ta sẽ ăn nàng sạch sẽ.
Đời này nàng đừng hòng mơ tưởng có thể gặp được tên Quân Mạch, người mà nàng luôn mong nhớ.
Hắn giấu nàng thật kỹ, còn cùng nàng sinh thêm mấy đứa trẻ, xem tên nam nhân đó còn muốn nàng không?
Kim Đản Đản không biết, trong lúc vô tình nàng đã nói sai, gọi tên kiếp trước của Hiên Viên Dật.
Từ đó, nó trở thành cơn ác mộng khiến nàng sau này đau eo đau chân, không xuống nổi giường được.
Ăn sáng xong, Hiên Viên Dật đi lên triều sớm.
Kim Đản Đản để lại tờ giấy rồi đi ra ngoài với Hoa Ưu Liên.
Người này đến từ nơi nào vậy thì đưa trở về nơi đó đi.
Bên trong phủ Thái tử.
“Tuyết Nhi tỷ tỷ, thật xin lỗi tỷ.
Muội muội thân là Thái tử phi nên quá bận rộn, không có thời gian đi thăm tỷ.
Mong Tuyết Nhi tỷ tỷ có thể tha lỗi cho muội!” Mộ Dung Vân nói mỗi một câu đều là Tuyết Nhi tỷ tỷ, kêu có vẻ rất thân thiết.
Nàng ta cố ý nhấn mạnh từ “Thái tử phi” để khoe khoang, đắc ý và chế giễu nàng.
Vốn dĩ vị trí này là của Mộ Dung Tuyết nhưng bây giờ đều là của nàng ta.
Trong lòng Mộ Dung Vân đắc ý, nhìn Hoa Ưu Liên như hoa như ngọc bên cạnh Mộ Dung Tuyết.
Chỉ e là vị trí Bát Vương phi rất nhanh sẽ thuộc về người khác.
Vẻ mặt của Kim Đản Đản không khác gì nàng ta, giả vờ làm tỷ muội tình thâm nói với nàng ta.
“Muội muội không cần tự trách, tỷ tỷ đều hiểu rõ.
Hậu cung thái tử đông đúc, muội muội nên chú ý!” Cái loại ngựa giống như Thái tử này nàng mới không thèm đâu.
Nàng còn muốn cảm ơn người “muội muội tốt” này đã cướp đi.
Nếu không nhờ nàng ta, đời này làm sao nàng bắt lấy Quân Mạch nhanh như thế chứ.
Vừa nghe những lời này xong, Mộ Dung Vân tức giận đến nỗi suýt nữa quăng vỡ chén trà đang cầm trong tay.
Tuy rằng nàng ta ngồi ở vị trí Thái tử phi, cũng coi như được sủng ái nhưng Thái tử quá trăng hoa, nữ nhân có đến vài người.
Đâu giống như Bát Vương gia, chỉ có một phi tử.
Trong mắt Mộ Dung Vân xẹt qua một tia nham hiểm: Mộ Dung Tuyết, rất nhanh ngươi cũng sẽ nếm thử mùi vị giống ta thôi! Cùng người khác chia sẻ một nam nhân.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Thái tử Hiên Viên Ngọc đã bãi triều.
“Thái tử ca ca!” Tia tàn nhẫn vừa rồi trong mắt Mộ Dung Vân liền biến mất.
Lúc này giọng nàng ta mềm nhẹ như bông, khiến Kim Đản Đản nghe nổi cả da gà.
Nếu không phải nghĩ đến ý đồ đến đây ngày hôm nay thì bây giờ nàng đã muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Ánh mắt Hiên Viên Ngọc liếc nhìn Mộ Dung Vân một cái rồi nhìn về phía hai nữ nhân khác đang có mặt ở đây.
Đứng đầu là nữ nhân có dung nhan rất tinh xảo.
Nàng tùy ý ngồi ở chỗ đó, ánh mắt có chút không kiên nhẫn.
Cho dù như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng.
Ngũ quan của nàng có chút quen thuộc, Hiên Viên Dật cẩn thận nhớ lại, buột miệng thốt ra một cái tên: “Mộ Dung Tuyết…”
Nữ nhân này từng có hôn ước với hắn ta.
Bây giờ nàng đã làm mẹ, dáng người và làn da đều được bảo dưỡng thật tốt.
Trong mắt hắn chứa một tia chán ghét.
Cho dù nàng đẹp, cũng chỉ là một nữ nhân ong bướm lả lơi, không chịu được cô đơn, không biết đã từng ngủ với bao nhiêu người.
Hắn ta liếc nhìn nàng một cái cũng cảm thấy ghê tởm.
Kim Đản Đản thấy được sự chán ghét trong mắt Thái tử, nàng cũng không buồn bực, càng lười giải thích.
Nàng chỉ để ý đến Hiên Viên Dật và Thần Nhi.
Nàng chẳng quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
Trò hay của hôm nay còn ở phía sau cơ!
Ánh mắt của Hiên Viên Ngọc dừng lại trên người Hoa Ưu Liên, trong mắt hắn ta sáng ngời.
Xem cách ăn mặc này, chắc hẳn nàng ta là một nha hoàn nhưng làn da nàng ta giống như tiểu thư khuê các.
So với hai vị đại mỹ nhân ở đây, hắn chắc chắn phải có được nha hoàn này..