Hiên Viên Dật cảm thấy rất thích gương mặt nhỏ nhắn đầy ấm ức của tiểu nữ nhân đang ở trong lòng mình kia, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong không dễ nhìn thấy.
Hắn đặt Kim Đản Đản xuống giường, đè nàng dưới thân, chế giễu nói: “Ái phi, nàng nghĩ đi đâu vậy? Hửm?”
Kim Đản Đản nhìn hắn, có hơi ngây ngốc, là nàng nghĩ lệch đi rồi sao?
Chỉ thấy Hiên Viên Dật ân cần giúp nàng thay đổi áo ngủ, trong lúc ngón tay tình cờ lướt qua làn da của nàng, trên da truyền đến một cảm giác tê tê dại dại.
Kim Đản Đản bị trêu đến đỏ cả mặt, còn Hiên Viên Dật lúc này cũng đã thay xong áo cho nàng.
Nhìn gương mặt phiếm hồng của tiểu nữ nhân trong lòng mình giống như quả đào mật đã chín, tâm trạng hắn vô cùng tốt, cảm giác của nàng đối với hắn chắc cũng không tệ.
Hắn ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của nàng, dựa sát vào trong lòng hắn.
Hắn ngửi mùi hương thoang thoảng trên mái tóc nàng, xoắn một lọn tóc vân vê đùa giỡn giữa các ngón tay, ánh mắt như toát lên tia sáng sáng ngời:
“Ái phi, nàng đã ngủ một ngày một đêm rồi nhỉ, nên dậy ra ngoài đi dạo chút rồi, nếu không tối nay đành phải vận động, sợ là nàng sẽ không ngủ được đấy!”
Kim Đản Đản lập tức rời khỏi lòng hắn, nhảy xuống giường, chân giẫm trên mặt đất.
Hai tay nàng làm tư thế phòng bị bảo vệ ở trước ngực: “Ta… ta ra ngoài chơi, chàng đừng có vận động nữa!”
Thấy ánh mắt Hiên Viên Dật cười như không cười mà nhìn nàng, Kim Đản Đản thật sự rất sợ, giọng nói nghẹn ngào cầu xin: “Làm ơn, làm ơn, tha cho ta, để ta nghỉ ngơi một chút!”
Hiên Viên Dật khẽ cong môi, cánh môi mỏng hé mở: “Được! Thế thì đợi ái phi nghỉ ngơi một lát rồi mới hầu hạ bổn vương!”
Vừa nghe hắn vẫn còn muốn, Kim Đản Đản chỉ thấy eo nhức lưng đau, chân như bị chuột rút.
Nếu còn tiếp tục như thế nữa, nàng sợ là sẽ bị làm chết ở trên giường mất.
Trong đôi mắt nàng như thấp thoáng một màn sương mỏng, phòng bị nhìn hắn, giống như một chú cừu non đang phòng bị một con sói dữ tợn.
Hiên Viên Dật chẳng hề để tâm đến sự phòng bị và sợ hãi của tiểu nữ nhân ở trước mắt, hắn hung hăng kéo nàng vào trong lòng, vòng tay ôm lấy vai nàng bước ra ngoài.
Hạ nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, sắc mặt Kim Đản Đản càng lúc càng đen lại.
Nàng biết bây giờ trời đã tối muộn, nàng hậm hực nhìn Hiên Viên Dật đang ngồi dùng thiện ở phía đối diện với nàng.
Ánh mắt nàng dường như đang nói: Đều tại chàng, đều tại chàng, chàng là đồ yêu tinh hại người.
Hiên Viên Dật cũng không phiền, ngược lại còn rất tận hưởng.
Hắn cảm thấy ánh mắt của nàng giống như đang khen công phu trên giường của hắn rất lợi hại.
“Ái phi, sinh thần của nàng khi còn nhỏ thì bổn vương không có ở bên cạnh nàng, chi bằng nàng cho bổn vương một tiểu quận chúa, bổn vương sẽ bù đắp cho nàng thật tốt!” Ánh mắt Hiên Viên Dật sáng lên lấp lánh.
“Phụt.” Kim Đản Đảm phun cả ngụm cơm đang ăn dở ra ngoài, còn lẫn với những bã thịt dính nhớp, cơ mà khéo sao lại phun ngay lên gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Dật đang ngồi ở đối diện.
Tâm trạng hứng khởi của Hiên Viên Dật bị dập tắt trong phút chốc, gương mặt muôn màu muôn vẻ như đóa hoa, một đóa hoa dính nước miếng nhầy nhụa.
Hắn xụ mặt xuống, gằn từng chữ: “Mộ — Dung — Tuyết—-“
Dọa đến mức thân hình nhỏ nhắn của Kim Đản Đản run lên lẩy bẩy.
Nếu người đàn ông trước mặt này không phải là Quân Mạch, hoặc là giữa bọn họ không có loại quan hệ đó, thì hắn chắc chắn sẽ lôi nàng ra chém chết rồi, còn là chết không toàn thây nữa.
Kim Đản Đản lộ ra nụ cười ngượng ngùng, lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ: “Vương gia, cổ nhân có nói ăn không nói ngủ không lên tiếng.
Này, để ta lau cho chàng!”
Nàng cũng chẳng đợi Hiên Viên Dật đồng ý, chiếc khăn của Kim Đản Đản lướt nhẹ trên mặt hắn.
Nàng rất ít khi chăm sóc người khác, thế là gương mặt của Hiên Viên Dật bị lau đến mức càng thảm hơn, hắn còn ngửi được mùi nước bọt đặc quánh và mùi thức ăn.
Trong bụng hắn co thắt cuộn trào dữ dội, Hiên Viên Dật kéo cánh tay đang động loạn trên mặt hắn xuống, vẻ mặt hắn căng thẳng phất tay áo rời đi..