“Cô nương, buông tay ra, có chuyện gì thì từ từ nói!” Gương mặt Kim Đản Đản lạnh lùng.
Nàng vẫn còn nhớ kỹ những điều tương tự như vậy cũng đã từng xảy ra xung quanh nàng, nhi tử bảo bối của nàng vô cùng thiện lương, lúc nào cũng lấy việc giúp người làm niềm vui.
Nhưng lại bị tằng tổ mẫu cắn ngược lại nó trộm đồ, hoặc là bị người khác thừa cơ trộm đi túi tiền, loại chuyện này xảy ra quá nhiều.
Cô nương này cầu ai không cầu, tại sao nàng vừa đến lại ôm không thả?
Kim Đản Đản nhìn xung quanh một lượt, phát hiện quả nhiên nàng là người ăn mặc sang trọng nhất, cầu xin nàng cũng đúng là có thể hiểu được.
Tiểu mỹ nhân này bị ánh mắt của Kim Đản Đản làm cho có chút hoảng sợ.
Nàng ta buông lỏng tay ra, co rúm người lại, khóc càng thêm thương tâm, bả vai run run: “Hu hu ~ Cha Liên Nhi qua đời vì bệnh nặng, phu nhân, cầu xin người cho Liên Nhi một ít tiền chôn cất cha.
Liên Nhi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp người!”
Quần chúng ăn dưa bên cạnh cũng hùa theo thuyết phục: “Vị phu nhân này, người phát một chút thiện tâm, bỏ ra chút tiền mua nàng ta đi!”
Kim Đản Đản nhìn những người xung quanh mồm năm miệng mười thuyết phục nàng, nếu nàng không giúp, không chừng còn có thể nói xấu nàng.
Quả nhiên, ngay khi nàng bắt đầu do dự, liền có quần chúng ăn dưa bắt đầu bênh vực kẻ yếu, bọn họ thấp giọng nghị luận:
“Vị phu nhân này tâm địa thật cứng rắn, rõ ràng chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn chút sức gì, thế mà cũng không giúp!”
“Xuỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút đi, nàng ấy chính là Bát vương phi!”
Kim Đản Đản xem một màn biểu diễn của bọn họ, giọng nói này không nhỏ không to, vừa vặn để nàng có thể nghe được.
Nàng liền bực mình, nàng giúp thì là thương người, không giúp thì lại là bổn phận.
Hơn nữa những người này hẳn cũng có thể giúp tiểu mỹ nhân này chôn cất cha, tại sao lại cố tình ăn vạ trên đầu nàng.
Khoé miệng Kim Đản Đản khẽ giật, lấy ra mấy thỏi bạc đưa qua: “Cô nương, cầm tiền này đi chôn cất phụ thân đi!”
Tiểu mỹ nhân cầm lấy tiền, dập đầu mấy cái với nàng, cảm kích nói: “Đa tạ phu nhân, từ nay về sau Liên Nhi thề sống chết đi theo người!”
Khóe miệng Kim Đản Đản mang theo ý cười, nàng không còn cự tuyệt nữa, ngược lại muốn xem đến cùng nàng ta có mục đích gì.
Giúp Liên Nhi chôn cất phụ thân xong, Kim Đản Đản dẫn nàng ta về Vương phủ, sắc mặt Liên Nhi vô cùng kinh ngạc, sau đó là vui sướng.
Tên đầy đủ của nàng ta là Hoa Ưu Liên.
Người cũng như tên, dáng dấp như một đoá hoa khiến người ta phải ngậm ngùi thương xót.
Kim Đản Đản hỏi hệ thống mới biết được, Hoa Ưu Liên này là do muội muội tốt Mộ Dung Vân của nàng phái tới.
Mộ Dung Vân không quen nhìn bây giờ nàng sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực, vì vậy liền chuộc thân cho hoa khôi Hoa Ưu Liên bán nghệ không bán thân ở trong thanh lâu, phái nàng tới quyến rũ Hiên Viên Dật.
Sắc mặt Kim Đản Đản xấu đi, liền biết rằng nhi tử của nàng lại có lòng tốt đi làm chuyện xấu, lần này còn đặc biệt gây khó khăn cho mẹ ruột của nó.
Đời này nàng không có được tình yêu của Quân Mạch, sao có thể để người khác cướp mất hắn được.
Nam nhân của nàng, không phải là nàng thì ai cũng đừng hòng nghĩ đến.
“Vương gia, mời uống trà!” Giọng nói của Hoa Ưu Liên mềm mại như có thể chảy ra nước.
Nàng ta cung kính khom người, trước ngực lộ ra một mảnh trắng lóa như tuyết đối mặt Hiên Viên Dật.
Kim Đản Đản vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Hoa Ưu Liên chào hỏi Kim Đản Đản, nhưng ý cung kính cũng không rõ ràng: “Vương phi, người đến rồi! Liên Nhi sẽ pha trà cho người!”
“Ừm!”
Kim Đản Đản ngồi ở trước bàn, tay lười biếng chống trên bàn, lộ ra một cánh tay trắng nõn không tì vết.
Nàng xem Liên Nhi quyết rũ người ta như thế nào, để có thể học một chút.
Nàng uống trà không để ý gì đến thưởng thức, ánh mắt cứ quan sát hai người Hiên Viên Dật và Hoa Ưu Liên.
Hiên Viên Dật nhìn Vương phi nhà mình, luôn cảm thấy nàng có chút kỳ quái.
Đặc biệt là việc nàng mang nha hoàn về, hắn cực kỳ không thích.
Gương mặt hắn lạnh lùng, nói với Hoa Ưu Liên: “Ra ngoài!”
Hoa Ưu Liên nhu nhược đáng thương nhìn hắn, đôi mắt ẩn chứa sương mù nhè nhẹ, nàng ta hơi cụp mắt xuống: “Vương gia, Liên Nhi đã làm sai chuyện gì sao?”.