Tai Mặc Nhiễm đỏ bừng, nhưng trong đầu anh lại nhớ đến chuyện ngọt ngào tối qua.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, chọc ghẹo cô: “Bà xã, bộ đồ này có chút bẩn rồi.
Lấy cho anh một bộ sạch sẽ đi!”
Kim Đản Đản không ngừng hít thở sâu, chạy đi tìm quần áo sạch sẽ ném lên giường cho anh.
“Bà xã, sao chỉ có áo sơ mi và quần vậy? Đồ lót bên trong của anh đâu?” Mặc Nhiễm nhướng mày.
Kim Đản Đản đột nhiên trừng anh, trong đôi mắt to của cô viết: Đây vẫn là Mặc tổng tao nhã lịch sự kia sao? Anh trở lên không biết xấu hổ như vậy từ lúc nào vậy?
Mặc Nhiễm tiếp tục chọc ghẹo cô, khóe miệng anh mang theo nụ cười xấu xa, nhướng mày: “Chẳng lẽ bà xã làm như vậy là để thuận tiện cho chúng ta vận động sao?”
Vẻ mặt Kim Đản Đản ngẩn ngơ, thuận miệng trả lời: “Vận động gì vậy?”
Khóe miệng Mặc Nhiễm khẽ nhếch lên, bước xuống giường.
Quần áo che trên người anh rơi xuống, lộ ra cơ thể gợi cảm.
(Thượng Tiên: Không được rồi, tôi sắp chảy máu mũi rồi)
Anh ôm Kim Đản Đản vào trong lòng, dán vào vành tai hồng nhạt của cô nói: “Tất nhiên là làm vận động như tối qua rồi!”
Anh thành công nhìn thấy vành tai hồng nhạt của cô biến thành màu đỏ tươi.
Khóe miệng anh nhếch lên một độ cong hài lòng: “Bà xã, em thật là đáng yêu!”
Kim Đản Đản tức giận dùng sức nhấc đầu gối lên.
Mặc Nhiễm đau đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, hai chân kẹp chặt lại.
Tiểu Mặc Nhiễm càng thảm hơn, lập tức héo rũ!
Anh đau đớn giơ một ngón tay lên chỉ vào Kim Đản Đản: “Bà xã… Em đang mưu sát chồng đấy!”
Kim Đản Đản có một chút chột dạ như vậy.
Cô ưỡn cao ngực, thiếu tự tin hét lên: “Câm miệng! Bây giờ anh vẫn chưa phải là chồng em!”
Nhưng cô lại không để ý thứ mình đang mặc lúc này.
Cô vừa ưỡn cao ngực như vậy, chăn đã trượt rơi xuống dưới.
Sau đó, cô nhìn thấy sắc mặt Mặc Nhiễm lại đỏ thêm vài phần, trong mũi anh chảy ra một dòng máu màu đỏ.
Lúc này cô mới chậm chạp nhận ra, cô đang trần truồng…
Cô lại nhấc chân lên đạp về phía Mặc Nhiễm.
Lần này Mặc Nhiễm đã có phòng bị né tránh cô, còn hét to lên: “Mưu sát chồng rồi! Mưu sát chồng rồi!”
Vì vậy, hai người một trước một sau rượt đuổi nhau.
Khụ khụ! Cảnh tượng rất nóng bỏng!
Thời gian chớp cái đã trôi qua hơn hai tháng, gia đình nhà họ Mặc đang ăn cơm.
“Oẹ ~” Kim Đản Đản nôn khan một trận.
Bạch Hi lo lắng vỗ lưng cô, hỏi: “Tiểu Mộng, cháu sao vậy?”
Gương mặt nhỏ của Kim Đản Đản có chút đỏ, ho khan một tiếng: “Cô, cháu không sao.
Cháu chỉ cảm thấy có chút chán ghét, buồn nôn thôi!”
Bạch Hi nhíu mày: “Lát nữa cô sẽ đi cùng cháu đến bệnh viện khám xem sao!”
Bà liếc nhìn cái bụng của Kim Đản Đản, hình như to hơn một chút.
Có lẽ con bé háu ăn nên bụng hơi to.
Ước gì trong bụng của con bé có cốt nhục của nhà họ Mặc, nhưng mà con bé là một đứa trẻ bảo thủ như vậy.
Khả năng xảy ra chuyện này rất nhỏ.
Bạch Hi đi cùng Kim Đản Đản đến bệnh viện một chuyến.
Bạch Hi vui đến nỗi không ngậm được miệng, thật sự có rồi.
Nhưng Kim Đản Đản lại nhíu mày đau khổ, sao cô lại yếu như vậy chứ, mới một lần mà đã mang thai rồi.
“Nào ~ Tiểu Mộng, cháu đi lại cẩn thận chút.
Trở về chúng ta phải nói chuyện này cho Nhiễm Nhi biết, nó nhất định sẽ rất vui mừng!” Bạch Hi đỡ Kim Đản Đản đi.
Kim Đản Đản bất đắc dĩ, chỉ đành đồng ý.
Sau khi Mặc Nhiễm biết được chuyện này thì vô cùng vui vẻ.
Bây giờ anh không cần phải vội chuyện kết hôn nữa, người nên vội phải là mẹ của con anh mới đúng.
Mỗi ngày Kim Đản Đản đều ở công ty quấn lấy Mặc Nhiễm.
Trừ lúc đi họp ra thì cô luôn ở bên cạnh anh.
Cô bĩu cái miệng nhỏ, ai oán: “Mặc Nhiễm, anh xem quả bóng trong bụng em càng ngày càng to rồi.
Chúng ta mau đi đăng ký kết hôn thôi!”
Mặc Nhiễm dựa vào trên ghế, trong lòng vui vẻ đến nỗi nổi bong bóng, nhưng ngoài mặt thì lại giả vờ không để ý: “Tiểu Mộng, không phải em nói chuyện kết hôn không cần phải vội sao?”
Gương mặt nhỏ của Kim Đản Đản ửng hồng: “Khụ! Nhưng mà bây giờ có con rồi, chúng ta nên đi đăng ký kết hôn chứ!”