Dưới sự cảnh giác cao độ của Lục Hạo, cuối cùng Lục Phỉ cũng đã quét sạch sẽ chỗ ở của gấu trúc.
Đám gấu trúc thấy không còn đồ chơi liền ung dung bò lên cây, khiến tâm trạng anh vui hơn hẳn.
Tuy vậy, khi nghĩ đến chuyện cánh nhà báo sẽ chụp lại cảnh tượng “tình thương mến thương” giữa anh và chúng nó là anh lại cảm thấy khó tả.
Nhân viên chăm sóc đưa một tấm bản đồ cho Lục Hạo: “Đây là bản đồ của cháu nè.”
“Cảm ơn chú ạ.” – Bé ngọt ngào nói xong liền ôm khư khư tấm bản đồ mà khó khăn lắm mình mới lấy được.
Nhân viên chúc phúc cho bé: “Không có gì nè, mong rằng hành trình kế tiếp của mọi người sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Hai ba con c ởi quần áo lao động rồi bước ra khỏi chuồng gấu trúc. Vừa đi ra ngoài, bé đã nhìn thấy mẹ ngay, vui vẻ nhào đến chỗ mẹ nói không ngừng: “Mẹ ơi, con và ba đã lấy được bản đồ rồi nè!”
“Mẹ thấy rồi, Hạo Hạo giỏi quá đi mất!” – Cô vừa nói vừa ngồi xuống rồi thơm lên má con.
Lúc cảm nhận được hơi ấm trên má, tâm trạng của bé càng vui hơn, nhắm mắt định thơm mẹ một cái thì đã bị thứ gì đó thô ráp chặn lại.
Ủa, bé nhớ làn da của mẹ mềm mại thơm ngát lắm mà ta?
Bé mở bừng mắt, nhận ra mình vừa hôn lên tay ba liền thở phì phò, giận dữ nói: “Sao ba lại làm vậy với con vậy ba!”
Anh nói với vẻ đầy thâm ý: “Ba đã nói với con rồi mà.”
Bé mờ mịt chớp mắt, ba đã nói gì với bé cơ? Sao bé không nhớ gì hết vậy?
Cô mỉm cười, biết rõ anh đang so đo về việc con định hôn mình. Rất nhiều khi, anh chỉ muốn chọc con thôi, sẵn tiện ngăn thằng bé hôn cô nữa.
Cô mỉm cười nói: “Mình tiếp tục đi tìm bản đồ thôi nào!”
Có thể nói, đây chính là thời gian “hẹn hò” của gia đình họ!
Bé nghe mẹ nói vậy liền không để tâm đ ến chuyện ba ngăn mình nữa, vội trả lời mẹ: “Dạ.”
Khi đến thời gian tụ họp, gia đình Lục Phỉ quay về chỗ cũ. Mọi người lấy ra những tấm bản đồ mà mình tìm được và cả một tấm mà họ nhận được từ nhân viên.
Khi tất cả tấm bản đồ ghép vào nhau, mô hình của một địa điểm dần xuất hiện.
Tuy họ không biết tấm bản đồ kia có thuộc về phạm vi mà họ cần tìm không, nhưng ít ra thì họ biết nó có liên quan đến địa điểm cuối cùng rồi.
Một người mê mang nhìn bản đồ, sau đó ngó sang mấy người bên cạnh mình và nói: “Chúng ta phải đi đến đây hả? Tôi không biết đọc bản đồ, ai biết thì lại đây chỉ cho mọi người nào.”
Nói xong, anh ta liền móc ra một tấm bản đồ từ trong túi của mình.
Trong lúc anh ta lấy bản đồ, mọi người liền bao vây anh ta, cảnh giác nhìn xung quanh. Đồng thời, mọi người còn lại cũng lấy ra hai tấm bản đồ.
Tuy Lục Phỉ đã cạn lời trước nhóm người này, nhưng anh cũng cảm thấy phong cách của họ khá vui đấy chứ.
Anh kéo con gia nhập vào vòng vây này, Nhan Hạ thì tụ tập với nhóm các bà mẹ.
Các ông bố đã trải qua cuộc chiến khốc liệt ở Ba ơi! Mình đi đâu thế? giờ chỉ còn lại đúng một ý nghĩ: Cố gắng hết sức để giành chiến thắng! Chiến thắng mới có thịt ăn!
Dưới sự nỗ lực của mọi người, cuối cùng Úc Tử Phàm cũng nói: “Tôi đã đến chỗ này rồi.”
Mọi người thôi không tìm kiếm nữa, bắt đầu vay tiền để đi taxi.
Lúc họ hỏi đến Lục Phỉ, Nhan Hạ liền lấy ra chưa đến 100 tệ. Mọi người nhìn sang anh, nghĩ thầm sao nam thần lại gian xảo thế không biết! Họ còn tưởng gia đình Lục Phỉ giàu có lắm chứ!
Quả nhiên là trên đời này không có gì là đáng tin cả!
Nói thì nói vậy, nhưng họ lại cảm thấy dáng vẻ cáo già của anh rất giống với tác phong của các ông bố trong Ba ơi! Mình đi đâu thế?
Tuy Lục Phỉ không mấy bận tâm về ánh nhìn của mọi người dành cho mình, nhưng anh cũng cảm thấy rất hợp ý với họ.
Một lát sau, năm gia đình bên này đã xuất phát đến địa điểm tiếp theo trong khi nhóm còn lại vẫn đang tìm kiếm bản đồ.
Người quay phim và nhân viên báo cáo hành động của nhóm Lục Phỉ cho đạo diễn, đạo diễn hai bên chỉ biết nhìn nhau ngao ngán.
Đạo diễn Ba đã về nói với vẻ cạn lời: “Mấy ông bố bên đạo diễn Nguyễn thông minh thật.”
Đạo diễn Nguyễn thấy dáng vẻ nghĩ một đằng, nói một nẻo của anh ta liền nói thẳng: “Đạo diễn Trương, anh còn trẻ mà!”
Đạo diễn Trương không biết phải nên đáp lại thế nào, chỉ đành phải thừa nhận rằng các ông bố bên mình chưa trải chuyện đời thôi chứ sao giờ.
Thôi vậy, ít ra thì đội đó còn có Lục Phỉ của bên họ, anh ta cũng đâu tính là đã thua hoàn toàn nhỉ?
Bên đội kia, các thành viên đang tụ tập lại với nhau.
Một người hỏi: “Mọi người tìm được gì chưa?”
Mọi người vui vẻ lấy những tấm bản đồ mà mình tìm được ra: “Tôi tìm được một ít.”
“Tôi tìm được 20 tấm, hai trong số đó là đổi với nhân viên.”
“Tôi có 15 tấm, một tấm trong đó là do nhân viên đưa.”
“Tôi thì có 25 tấm, hai tấm do nhân viên đưa cho.”
“Tôi kiếm được 17 tấm, một tấm đổi với nhân viên.”
“Tôi có 33 tấm, ba tấm từ nhân viên.”
Một người trong số họ thắc mắc ngay: “Lẽ nào chúng ta đã lấy được hết toàn bộ số bản đồ?”
Ông bố từ Ba ơi! Mình đi đâu thế? trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta có tổng cộng 110 tấm, nhưng chẳng phải ekip đã nói là chỉ có 100 tấm thôi sao?”
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, sao lại có 110 tấm nhỉ?
Ông bố này vội hỏi: “Mọi người có gặp người ở nhóm kia không?”
Có vẻ như anh ta đã suy đoán đúng rồi, xem ra lần này đội họ thua là cái chắc.
Mọi người câm như hến, một bé gái vội giơ tay và nói: “Hồi nãy con mới thấy chú Hà đi nhờ xe của ai đó rồi ạ.”
Than ôi, sao họ lại ngốc đến thế!
Một người trong số họ nhìn những tấm bản đồ mà họ dày công kiếm được và nói: “Hay chúng ta cứ tiếp tục đi? Dù sao thì cũng không đuổi kịp nhóm kia rồi, chi bằng cứ hưởng thụ niềm vui khi chơi ghép hình?”
Các ông bố mỉm cười, nghĩ thầm: Đúng vậy, sao họ lại quên mục đích mình đến đây để hưởng thụ chứ?
Nghĩ vậy, họ liền lấy bản đồ ra để nghiên cứu.
Khi hay tin, cảm giác cạn lời lại bủa vây lấy đạo diễn Trương. Sao mấy ông bố trong chương trình của anh ta lại không được giảo hoạt như bên kia vậy nhỉ?
Anh ta vội quay sang hỏi đạo diễn Nguyễn: “Cô nghĩ sao về việc chúng ta thêm chút kịch tính cho chương trình?”
Đạo diễn Nguyễn nghe tin nhóm còn lại đang tiến triển rất tốt thì rất vui, quả không hổ là đội ngũ do cô ấy dẫn dắt mà!
Bên Lục Phỉ vừa đến nơi đã được nhân viên dẫn vào quán ăn nổi tiếng nhất Thượng Hải.
Khi thấy bàn đồ ăn đầy ắp, mắt ai nấy cũng đều sáng rực, nghĩ thầm: Công sức mà họ bỏ ra đã được đền bù xứng đáng rồi!
Mọi người vội vàng ngồi xuống, ai nấy cũng ăn lấy ăn để.
Khi nhóm thứ hai chạy đến, bụng ai cũng sôi sùng sục. Đạo diễn Trương cười tủm tỉm phá vỡ ảo tưởng của họ: “Ngoại trừ trẻ con ra thì tất cả mọi người thuộc nhóm đến trễ phải ra ngoài chạy ba vòng trên cầu kính rồi mới được ăn.”
Tâm trạng của các thành viên nhóm hai tuột dốc ngay, mọi người nhóm một vội vàng nhìn thoáng qua cầu kính, ai nấy cũng nổi cả da gà.
Cây cầu này cao như vậy, cho dù người không sợ độ cao bước đến cũng phải xìu ngay ấy chứ.
May là họ thắng, không thì toi đời rồi!
Lục Hạo đang cắm cúi ăn nhạy bén phát hiện ra bầu không khí đã trở nên khác lạ, suy nghĩ trong giây lát rồi lớn tiếng cổ vũ: “Cô chú cố lên ạ!”
Bé vừa nói xong, mấy đứa trẻ còn lại cũng học theo ngay.
Mọi người ở nhóm hai nhìn các bé bằng vẻ buồn bã, nghĩ thầm: Các con đừng hả hê khi ba mẹ gặp họa vậy chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT