Lục Phỉ không để ý khi thấy vợ không chuyên tâm, bàn tay to lớn luồn vào tóc cô, nhiệt độ nóng bỏng của máy sấy tóc khiến cô cảm thấy thật thoải mái.

Nhan Hạ từ từ nhắm hai mắt lại trước động tác nhẹ nhàng của chồng, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà ùa tới.

Trong chốc lát, cô đã gật gà gật gù, cuối cùng là nằm hẳn trong ngực anh. Sau khi tìm được một tư thế thích hợp, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều.

Lục Phỉ điều chỉnh góc độ của máy sấy theo cử động của vợ, cuối cùng là dở khóc dở cười khi thấy cô ngủ say trong lòng mình.

Sau đó, anh chăm chú sấy khô tóc cho bà xã, rồi mới quay sang bế cô đặt xuống cạnh mình và đắp chăn cho cô cẩn thận.

Lòng Lục Phỉ dần trở nên mềm nhũn khi nhìn Nhan Hạ ngủ. Sau đó, anh nghiêng người nhìn vợ chăm chú hồi lâu, rồi đưa tay tới mặt cô từ từ vuốt v e.

Xúc cảm mềm mại quanh quẩn ở đầu ngón tay, ánh mắt Lục Phỉ đong đầy tình yêu say đắm. Sau một hồi lâu, anh mới đưa tay ôm cô vào lòng, dém lại chăn, tắt đèn, rồi cùng nhau chìm vào mộng đẹp.

Ngay khi đèn vừa tắt, ánh trăng dìu dịu ngoài cửa lẳng lặng chiếu vào góc giường.

Trong buổi tối tuyệt đẹp thế này, bầu không khí cũng trong lành không kém.

***

Hôm sau, Nhan Hạ sảng khoái mở mắt ra, gương mặt tuấn mỹ không góc chết của Lục Phỉ đã đập vào mắt cô, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến trái tim cô đập rộn cả lên.

Ông xã của cô đẹp trai, đẹp trai quá đi mất, làm cô mê đến chết mất. 

Lúc này, Lục Phỉ bỗng nhiên mở mắt ra. Lúc thấy vợ đang mải mê ngắm nhìn mình, trong mắt anh ánh lên vẻ trêu chọc: “Chồng em đẹp trai không?”

Nói thật thì anh cảm thấy rất vui khi vợ nhìn mình với vẻ si mê.

Mặt Nhan Hạ đỏ bừng, vội đáp: “Có ạ.”

Anh nhìn vợ đỏ mặt, lại nhớ tới câu nói hùng hồn hôm đó của cô, Lục Phỉ lập tức ôm lấy mặt cô rồi hôn lên. Sáng sớm đã bị vợ nhìn bằng ánh mắt như vậy, anh không bị hấp dẫn mới là lạ đấy.

Hai đôi môi vừa tiếp xúc nhau, một ngọn lửa liền bùng lên trong cơ thể họ, khiến anh chỉ muốn ăn sạch bà xã mà thôi.

“Đừng mà anh, Hạo Hạo sắp tỉnh dậy rồi.” Trong cơn đê mê, cô nhẹ nhàng đẩy chồng ra.

“Hử?” Giọng nói của Lục Phỉ có chút dồn dập, nhìn vợ bằng ánh mắt nồng nhiệt, trông anh như đang toát lên vẻ nam tính hấp dẫn chết người. 

Nhan Hạ không nhịn được nuốt nước miếng khi thấy ông xã như vậy, cô không cưỡng lại được vẻ đẹp của nam thần của riêng mình rồi.

Ánh mắt say mê của bà xã níu chặt lấy lòng Lục Phỉ, khiến anh không nhịn được mà hôn lấy đôi môi ngọt ngào của cô, nhưng nghĩ đến con trai đang ở căn phòng cách vách, bây giờ tiếp tục rất dễ bị xen ngang, còn lâu anh mới để mình rơi vào cảnh ấy.

“Nếu giờ anh tạm tha cho em thì tối em sẽ bồi thường cho anh thế nào đây?” Lục Phỉ híp mắt cười đề nghị, con người luôn lạnh lùng lại lộ ra dáng vẻ lưu manh thật quyến rũ mà.

Cô liếc chồng, đẩy anh ra rồi xấu hổ nói: “Anh mau rời giường.”

Bồi thường gì chứ? Rõ ràng là anh đã biến cô thành đồ ăn của mình thì có.

Lục Phỉ thuận thế trở mình khi bị vợ đẩy ra, rồi nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt vương nét cười, chậm rãi nói: “Em giúp anh thay quần áo nhé?”

Giọng Lục Phỉ vốn gợi cảm, thêm cả khuôn mặt đẹp trai ấy đã khiến cô muốn đè anh xuống.

Vì thường ngày cô luôn thấy dáng vẻ quyến rũ của Lục Phỉ, nên dù có bị hấp dẫn thì cô vẫn chống cự lại được, vội vàng xoay người cầm lấy quần áo của mình rồi đi vào phòng tắm.

Chờ sau khi cô thay đồ xong và đi ra, Lục Phỉ vẫn còn mặc đồ ngủ, tay chống đầu dõi mắt nhìn theo cô. Trong đầu Nhan Hạ bỗng hiện lên dáng vẻ lúc ăn vạ của Lục Hạo, âm thầm cảm thán hai ba con nhà này giống nhau thật.

“Em không giúp anh thay thật ư?” Lục Phỉ hỏi lại lần nữa.

Đúng lúc này, tiếng xoay tay nắm cửa chợt vang lên rồi lại đến tiếng gõ cửa to và rõ.

“Rầm rầm rầm… Ba mẹ ơi, rời giường thôi ạ, Hạo Hạo phải đi học rồi.” Lục Hạo ở ngoài cửa không ngừng gõ cửa lớn tiếng kêu. Vì quay chương trình mà bé phải xin nghỉ một ngày, bây giờ bé đã không chờ được nữa, chỉ muốn kể với những người bạn của mình về ngày bé ra ngoài chơi cùng ba mẹ thôi!

“…”

“Ba mẹ còn chưa dậy sao? Sao lại khóa cửa vậy nhỉ?” Tiếp đó, tiếng lẩm bẩm của Lục Hạo ở ngoài truyền vào.

Ngay sau đó, Nhan Hạ mở cửa ra.

“Mẹ.” Lục Hạo lập tức nhào tới, cả người đều toát lên vẻ cực kỳ hưng phấn, rồi lại nhìn ba ở sau lưng mẹ: “Sao ba còn chưa rời giường vậy ạ?”

“Ba con còn chưa thay đồ nữa.” Nhan Hạ đáp lời, cô quay vào mở tủ treo quần áo rồi lấy ra một bộ đồ, cười nói: “Con giúp ba thay quần áo được không nè?”

“Được, được ạ.” Lục Hạo vội vàng gật đầu, trên mặt còn mang theo vẻ kích động vì được giúp ba mặc quần áo.

Nghĩ tới đây, bé nhanh chóng ôm lấy quần áo của ba lòng thòng trên đất, ném chúng lên giường, rồi chậm chạp bò lên giường và nói: “Ba ơi, để con giúp ba thay quần áo.”

Nói xong, bàn tay nhỏ bé đã đưa về phía ba.

Nhan Hạ không nhìn nữa, ra khỏi phòng rồi nhanh chóng vào bếp làm buổi sáng.

Cô nấu cháo, lại chiên thêm mấy quả trứng thì hai ba con mới bước ra từ trong phòng.

Nhan Hạ nhìn là biết ngay kiệt tác “quần áo không chỉnh tề trên người chồng” thuộc về con trai rồi.

Lục Hạo hả hê khoe chiến tích với mẹ: “Mẹ ơi, con hoàn thành nhiệm vụ thay quần áo cho ba rồi ạ.” 

“Hạo Hạo ngoan quá, ăn sáng thôi nào con.” Nhan Hạ vẫy vẫy tay.

Nghe vậy, ánh mắt Lục Hạo sáng lên, lập tức sà tới bên bàn ăn. Bé vừa nhìn trứng chiên vàng óng vừa nuốt nước miếng nói: “Con thích ăn món này nhất ạ.”

Nói xong, bé liền muốn leo lên bàn, ai dè lại bị Lục Phỉ cản lại: “Hạo Hạo còn chưa đánh răng đâu! Coi chừng con bị sâu răng đấy nhé.”

Lục Hạo nghe ba nói vậy liền vội vàng che miệng lại, lẩm bẩm lầm bầm: “Hạo Hạo không muốn bị sâu răng đâu.”

Sau khi lừa được con trai, Lục Phỉ dẫn bé vào một phòng tắm khác.

Chờ con rửa mặt đánh răng xong, cả nhà họ mới thong thả ăn bữa sáng rồi cùng nhau ra cửa.

Lúc lên xe, Lục Hạo ngạc nhiên khi thấy quần áo trên người ba không giống ban nãy, bèn nói: “Sao ba lại đổi quần áo vậy ạ?”

Nhan Hạ cười nói: “Chắc do ba cảm thấy không thoải mái.” Nếu ông xã ra ngoài với dáng vẻ đó, thì sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt cho mà xem.

Lục Hạo nhỏ giọng lầm bầm: “Khó khăn lắm Hạo Hạo mới mặc xong đồ cho ba, lát nữa con còn muốn để cô giáo nhìn mà.” Tuy tiếng bé rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp này.

Nhan Hạ nghe vậy liền bật cười thành tiếng, nghĩ thầm nếu Lục Phỉ xuất hiện trước mặt cô giáo Lý với dáng vẻ này thì hình tượng của anh sẽ tan thành mây khói mất.

Nhìn thấy vẻ vô tội của con trai và nụ cười giễu cợt của vợ qua kính chiếu hậu, Lục Phỉ nhíu mày, sau đó đạp chân ga, chiếc xe đi băng băng trên đường. Khi nào đưa con trai tới trường học xong, anh sẽ “trừng trị” cô.

Chốc lát sau, xe Lục Phỉ dừng lại trước nhà trẻ.

Hôm nay, Lục Phỉ không xuống xe, mà để Nhan Hạ đưa con trai vào.

Gần đây Lục Hạo thường xuyên được ở cùng ba mẹ, nên không để ý đến chuyện này. Bé đeo ba lô nhỏ của mình rồi đi theo sau lưng mẹ.

Nhan Hạ cất tiếng chào hỏi: “Cô giáo Lý.” 

“Chào mẹ Hạo Hạo.” Cô giáo Lý cũng lên tiếng đáp lại. Dù đa số người đều gọi Nhan Hạ là nhà thiết kế Nhan, nhưng cô giáo Lý đã quen gọi là mẹ Hạo Hạo rồi, nên vẫn còn chưa kịp đổi miệng.

Nhan Hạ không để ý chút nào, trái lại còn cảm thấy danh xưng này rất thân thiết.

“Gần đây Hạo Hạo luôn xin nghỉ đã gây phiền nhiễu cho cô giáo rồi.” Nhan Hạ cảm thấy vô cùng áy náy, quy định ở trường học tương đối nghiêm khắc, may nhờ có cô giáo Lý giúp đỡ.

Cô giáo Lý lên tiếng: “Hạo Hạo rất thông minh, bài tập vẫn theo kịp, lại còn có thiên phú, giáo viên ở trường đều rất thích bé.” Những gì cô nói đều là sự thật, Lục Hạo vốn được các giáo viên yêu thương nhất nhà trẻ luôn ấy. Sau khi bé xuất hiện trên tivi với danh phận là con trai của nam thần Lục, bé lại càng trở nên nổi tiếng trong trường học. Ở trường có không ít người hâm mộ Lục Phỉ, theo cô thấy thì họ yêu Lục Hạo còn không kịp nữa là.

“Mẹ ơi, Hạo Hạo sẽ ngoan.” Lục Hạo vỗ ngực như đang tuyên thệ một cách đáng yêu.

Nhan Hạ gật đầu, vuốt cái đầu nhỏ của bé rồi nói: “Con nhớ phải ngoan, tối nay ba mẹ sẽ tới đón con.” 

“Vâng ạ.” Lục Hạo gật đầu, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn.

Cô giáo Lý đang đứng càng thêm mừng rỡ khi thấy dáng vẻ này của Hạo Hạo. 

Dù trước đây bé rất ngoan ngoãn, nhưng cô ấy vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Bây giờ, trông cậu bé tràn đầy cảm giác vui vẻ và hạnh phúc, khiến lòng cô ấy và những người khác cảm thấy ấm áp và thoải mái.

Chuyện công khai sự tồn tại của mẹ Hạo Hạo cùng cậu bé đúng là một lựa chọn đúng đắn.

Dù sao khi đứa bé càng lớn thì sẽ càng ngày càng nhạy cảm hơn.

Cô ấy đã biết chuyện xảy ra mấy ngày nay, nên thấu hiểu áp lực Nhan Hạ đang phải gánh chịu cũng rất lớn, đồng thời rất cảm phục cô.

Dù sao thì bây giờ họ vẫn ổn là tốt rồi.

Sau khi hoàn hồn, cô giáo Lý nói: “Chúng tôi vào đây mẹ Hạo Hạo.”

Nhan Hạ gật đầu nói: “Tạm biệt cô.”

“Tạm biệt mẹ.” Nói xong câu đó, Lục Hạo ngay lập tức quay người đi về phía những người bạn ở bên trong.

Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng Lục Hạo nữa, Nhan Hạ mới xoay người trở lại xe. Cô vừa vào trong xe thì đã có một bóng dáng cao lớn nhiệt tình đè lên cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play