Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ ôm Lục Hạo đứng trước tấm poster lớn của Công ty giải trí Chí Tôn, nghe Lục Hạo nói mong họ có thể ở bên nhau; rồi lại nhìn Lục Hạo gọi người trẻ hơn Lục Phỉ là bác; lại nhìn họ tùy hứng chỉ định người sẽ đóng cùng…
Khi thấy mấy cảnh này, môi cô vô thức nhếch lên.
Cho đến khi họ rời khỏi công ty, Nhan Hạ đã cười đến run cả người.
Cũng chỉ có hai ba con nhà này mới làm được chuyện như này thôi.
Tiếp theo là cảnh Lục Hạo thỉnh thoảng lại thúc giục Lục Phỉ đi tìm mẹ.
Xem đến đây, Lục Hạo mắc cỡ quay đầu nhìn thoáng qua Nhan Hạ. Khi đối diện với ánh mắt của mẹ, khuôn mặt bé liền đỏ ửng, sau đó tỏ tình với mẹ bằng chất giọng ngây thơ: “Mẹ ơi, lúc đó con chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy mẹ.”
“Ừ, mẹ biết.” Nhan Hạ gật đầu, nhéo mặt Lục Hạo, công nhận là con trai cô đáng yêu quá đi. Nói đi cũng phải nói lại, chương trình có hai mùa này là khoảng thời gian Lục Hạo xa cô lâu nhất đấy.
Lần đầu tiên xem chương trình thấy Lục Hạo khóc vì nhớ mẹ, trong lòng cô đã vô cùng chua xót.
Giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô lại càng mềm nhũn.
Lục Hạo nghe được câu trả lời của mẹ, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn, ánh mắt trốn tránh nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Trùng hợp thay, màn hình đang chiếu đúng cảnh Lục Hạo hỏi Nhan Hạ chừng nào mẹ mới sinh em gái cho mình.
Chương trình đột ngột kết thúc ở đoạn này.
Nhưng Lục Hạo lại nhìn Nhan Hạ bằng ánh mắt sáng rực, cái miệng nhỏ hỏi vấn đề mà bé mong ước thêm một lần nữa: “Mẹ ơi, khi nào con mới có em gái ạ?”
Câu này không những truyền vào tai Nhan Hạ và Lục Phỉ, mà nó còn lọt vào tai của tổ đạo diễn trong phòng nhỏ.
Thấy Lục Hạo cứ nằng nặc đòi em gái, tổ đạo diễn đành phải biến lời này thành cảnh gây cười.
Sau đó, mấy người đang xem chương trình mùa trước thấy trên mạng đang bàn tán xôn xao về câu nói Lục Hạo muốn có em gái, mặt mày ai nấy cũng đều hớn hở.
Họ rất mong được nhìn thấy con gái của Ảnh đế Lục và nhà thiết kế Nhan đấy!
Mà lúc này, Nhan Hạ bị ánh mắt nóng bỏng của Lục Hạo nhìn chằm chằm vào bụng làm khó, phải đưa mắt cầu cứu về phía Lục Phỉ đang ngồi bên cạnh.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của vợ, Lục Phỉ không thể vờ như không nhìn thấy, cong môi cười, rồi trả lời thay cô: “ Ngày này năm sau con mới có thể gặp em gái.”
“Năm sau lận ạ?” Lục Hạo lẩm bẩm, xòe ngón tay ra đếm, cuối cùng mới thở dài, nói: “Còn lâu vậy ạ!”
“Em gái còn phải ở trong bụng mẹ con từ chín đến mười tháng, cho nên ngày này sang năm con mới có thể gặp em được.” Lục Phỉ tiếp tục giải thích.
Nghe ba nói có thể sớm hơn một năm, ánh mắt Lục Hạo sáng lên, nhìn về phía Nhan Hạ: “Mẹ ơi, sang năm được gặp em gái rồi ạ?”
Nghe vậy, Nhan Hạ hung hăng lườm Lục Phỉ, sau đó nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng dưới ánh mắt khao khát của Lục Hạo.
“Hay quá, con sắp có em gái rồi!” Lục Hạo lập tức vỗ tay cảm thán, sau này bé có thể dẫn em gái đi chơi rồi.
Thấy Lục Hạo hưng phấn như vậy, Nhan Hạ rất muốn nói, có lẽ năm sau con cũng chưa gặp được em gái đâu. Cho dù đến lúc đó cô mang thai thật đi nữa thì cũng chưa chắc là con gái.
Lúc Hạo Hạo còn ở trong bụng, Lục Phỉ cũng nói là con gái, kết quả thì sao chứ?
Cuối cùng không phải đã sinh ra thằng nhóc nghịch ngợm Lục Hạo sao?
Nhưng lừa được Lục Hạo rồi thì ít ra cô cũng được yên tĩnh một năm.
Vì Lục Hạo đã lấy được tin tức mà mình mong đợi, nên bé không cần ba mẹ dỗ, mà tự mình lên giường ngủ.
Lúc này, camera trong phòng ngủ của Lục Phỉ và Nhan Hạ đã được tắt.
Sau khi Nhan Hạ rửa mặt xong thì đi ra, Lục Phỉ đang cầm di động lướt Weibo, xem đến bài đăng của một fan có hai bức ảnh, lại nghĩ đến lời Lục Hạo nói hôm nay, khóe môi chậm rãi vương ý cười, nhanh chóng soạn một bài viết trên di động.
Ngay sau đó, Lục Phỉ đăng một động thái lên Weibo. Chỉ mới vài phút mà lượng tương tác của bài viết đã bùng nổ.
Lúc này, Nhan Hạ đã vén chăn lên giường, sau khi tìm được một vị trí thoải mái, liền dựa vào đầu giường, cũng lấy di động ra lướt Weibo để xem thử liệu hôm nay có tin gì mới về họ không.
Vừa mở Weibo ra, cô lại thấy phần bình luận phía dưới đã bị cư dân mạng và fan “chiếm đóng”. Nhưng khác với trước đây, bây giờ những người ủng hộ Nhan Hạ đều chú ý tới bụng của cô.
Họ chỉ cần nghĩ đến con gái của Lục nam thần là cũng tưởng tượng ra được vẻ đáng yêu của bé rồi.
Rất nhanh sau đó, Nhan Hạ cũng xem được tin liên quan đến mình. Cô vừaấn vào thì đã thấy người tag mình là Lục Phỉ đang nằm bên cạnh, mà tiêu đề, nội dung và bình luận đều rất nổi bật.
# Lục Phỉ v: Đúng là rất đáng yêu, tụi mình sinh nhé @Nhan Hạ?
Cư dân mạng 7878: Tui đã dùng ảnh của nam thần Lục Phỉ và nữ thần Nhan Hạ ghép lại thành ảnh của con gái họ đây. Bé trai là bản sao của Hạo Hạo, bé gái thì chắc là con gái tương lai của nam thần. Bé là một mỹ nhân, nhìn rất đáng yêu đấy! #
“A a a, thật sự rất đáng yêu, mong chờ quá đi mất.”
“Hạo Hạo nói: Mẹ ơi, con muốn có em gái. Vợ nam thần: Được, sinh thôi!”
“Tôi có thể trông chờ vài năm nữa nam thần sẽ dắt con gái tham gia chương trình không?”
“Đáng yêu quá đi mất, quả nhiên là kết tinh của cặp vợ chồng có nhan sắc xuất sắc mà. Vậy nên, hai người mau sinh đi!”
“Ha ha, lẽ nào chỉ có tui cảm thấy lời của nam thần có vẻ đen tối thôi sao?”
“Xin Nam thần và nữ thần hãy sinh khỉ con đi!”
“…”
Nhan Hạ nhìn những bình luận mong cô sinh con gái, thì liền cảm thấy xấu hổ không thôi, hoá ra cư dân mạng còn gấp hơn cả cô sao?
Thấy Nhan Hạ đang lướt Weibo của mình, ánh mắt Lục Phỉ tối lại, chậm rãi đến gần cô.
Anh ôm vợ vào lòng, thì thầm bên tai cô bằng chất giọng trầm khàn: “Sinh không em?”
“Anh đã hứa với Hạo Hạo rồi còn gì, nếu sang năm mà chưa có em gái thì coi chừng xem anh ứng phó với con quậy anh tưng bừng đó như thế nào.” Nhan Hạ liếc xéo Lục Phỉ. Hạo Hạo có trí nhớ rất tốt đó!
Đến lúc đó, nếu họ còn chưa có em gái cho bé thì chắc chắn bé sẽ quậy tung trời cho mà xem.
Vì Lục Phỉ đã nhắc tới chuyện này từ lâu rồi, nên cô cảm thấy có một cô con gái cũng hay.
“Nếu chúng ta sinh con trai thì sao giờ?” Nhan Hạ nghĩ đến một vấn đề, hỏi ngược lại anh.
Lại sinh con trai nữa sao?
Trong đầu Lục Phỉ hiện lên hai khuôn mặt của Hạo Hạo, nghĩ tới dáng vẻ hai đứa quấn lấy vợ mình, thì không thể nhịn nổi nữa.
Nghĩ đến đó, vẻ mặt Lục Phỉ liền trở nên nghiêm túc: “Vợ ơi, xem ra tụi mình phải nghiên cứu kỹ càng về tư thế và thời gian để tăng tỷ lệ sinh con gái rồi.”
Nhan Hạ vẫn chưa kịp phản ứng khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lục Phỉ khác hẳn lời anh nói như thế này. Trong đầu cô bỗng nghĩ tới một bình luận của cư dân mạng về Lục Phỉ trên Weibo: Lục nam thần có vẻ đen tối hơn rồi!
Lục Phỉ thấy Nhan Hạ không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại đỏ mặt, ánh mắt anh càng sâu hơn. Ngay sau đó, anh liền đè lên người cô.
Sau khi nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại của Nhan Hạ, Lục Phỉ tiếp tục nói khẽ: “ Tụi mình cứ từ từ tính chuyện sinh con gái, bây giờ tụi mình còn phải làm một chuyện quan trọng hơn.”
Nói xong, tay Lục Phỉ đã dần hạ xuống, rất nhanh đã chạm đến eo Nhan Hạ, rồi cởi từng nút áo của cô.
Mà cô cũng trở nên chủ động dưới sự nhiệt tình của anh.
Môi lưỡi hoà vào nhau, mang theo sự ái muội và tình cảm mãnh liệt.
…
Một đêm nóng bỏng đến mức ánh trăng cũng phải thẹn thùng trốn sau tầng mây.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Nhan Hạ lê thân thể đau nhức tới công ty. Tuy hôm nay cô rất muốn nghỉ ở nhà, nhưng đoàn phim Ba đã về vẫn còn ở trong nhà, nếu cô ngủ đến trưa, thì chẳng khác nào đã tự nói cho người ta biết tối qua họ làm chuyện “xấu” đâu chứ?
Vì thế, khi Lục Hạo vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành thì lại không thấy mẹ đâu.
Cắn một miếng bánh mì, Lục Hạo bĩu môi nói: “Hôm nay mẹ đi làm mà ba cũng không nói với con gì cả.”
“Con còn đang ngủ.” Lục Phỉ lạnh nhạt nói một câu.
“Có thể đánh thức con mà!”
“Mẹ con không cho.” Lục Phỉ uống nốt ngụm sữa cuối cùng, bình thản nói, sau đó đứng dậy đi vào phòng mình.
Nhìn theo bóng lưng của ba, Lục Hạo khẽ hừ vài tiếng trong lòng.
Từ cảnh này đã có thể thấy được sự kiện ngày hôm qua đã khiến mối quan hệ giữa hai bố con đã trở nên “gay gắt”.
Nhưng cách thức ở chung của hai người đã đem lại một niềm vui bất ngờ cho tổ đạo diễn tổ.
Có sự ấm áp lúc trước làm nền, một số mâu thuẫn nhỏ mới có thể khơi dậy sự hứng thú của người xem.
Một lát sau, khi Lục Phỉ ra khỏi phòng, Lục Hạo đã sắp xếp ba lô xong, vừa khéo cũng vừa đi ra khỏi phòng.
Nhìn cái ba lô căng phồng, Lục Phỉ bước tới cầm lên, thấy nó còn rất nặng, liền hỏi: “Trong ba lô có gì thế?”
“Đồ ăn ạ.” Lục Hạo nói tỉnh bơ, sau đó chủ động kéo khóa mở ba lô ra.
Vừa mở ra, Lục Phỉ đã thấy bên trong đầy ắp quần áo.
“Có gì để ăn?” Lục Phỉ tiếp tục hỏi.
Anh vừa mới dứt lời, Lục Hạo đã lập tức nhìn ba với ánh mắt cảnh giác: “Mấy món trong này con có thể ăn hết mà ba.”
“Ừ.” Lục Phỉ nhẹ nhàng đáp, cầm ba lô lên: “Chúng ta phải đi rồi.”
“Vâng ạ.” Coi như đồ của mình đã được thông qua, giọng của Lục Hạo lập tức trở nên nhẹ nhàng.
Bé nhảy nhót như thỏ con theo sau Lục Phỉ.
Một lát sau, Lục Phỉ và Lục Hạo đã đến bên ngoài phim trường.
Nhưng hôm nay lại có thêm vài người đang chờ ở bên ngoài phim trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT