Nam chính La Khiêm do Lục Phỉ thủ vai là một thiên tài có chỉ số thông minh rất cao, cũng là một hacker đứng đầu thế giới.
Chỉ với một chiếc máy tính, anh ta đã kiếm được rất nhiều tiền bạc.
Cũng chính vì cuộc sống quá thuận buồm xuôi gió, nên anh ta cảm thấy mọi thứ đều tẻ nhạt và vô vị.
Dưới sự nhắc nhở của đối tác làm ăn rằng hẹn hò có thể thay đổi một người, La Khiêm bắt đầu hướng mắt tới phụ nữ.
Với mỗi người mà bạn bè giới thiệu, La Khiêm không những tìm được thông tin của các cô ấy, mà còn phân tích họ triệt để.
Đối với La Khiêm, xem mắt cũng chỉ là một kiểu nghiên cứu mới mà thôi.
Trong quá trình này, có một người phụ nữ khác hẳn với những người khác đã thu hút sự chú ý của anh ta, những ảo tưởng về “Tình yêu” của hacker cũng bắt đầu.
Lúc này, Lục Phỉ và Dương Ngưng đang quay cảnh lần đầu hai người gặp nhau.
***
La Khiêm ngồi cạnh cửa sổ sát đất, trước mặt đặt một ly cà phê còn đang toả ra hơi nóng.
Cùng với tiếng mở cửa tiệm, tiếng chuông gió cũng vang lên, một người phụ nữ mặc quần áo thời thượng đi vào.
Cô ta nhìn khắp nơi, lúc dừng trên người La Khiêm thì ngây ra, đôi mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Sau đó bước lên, nói với La Khiêm: “Anh có phải là anh La không?”
“Ừm.” La Khiêm gật đầu, âm thầm quan sát Dương Ngưng.
Người phụ nữ đó vẫn thoải mái nói dưới ánh nhìn đầy dò xét của La Khiêm: “Chào anh, tôi là Chu Mẫn.”
“La Khiêm.”
Chu Mẫn nói: “Tôi nghe nói anh làm trong ngành IT, nhìn qua đúng là khó tin thật.” Cô ta phải thừa nhận rằng mình rất hứng thú với La Khiêm. Nếu đã may mắn gặp được một người đàn ông cực phẩm như vậy thì cô ta phải tận dụng cơ hội này thôi.
“Cô thấy rất hứng thú với tôi sao?” La Khiêm bưng ly cà phê trên bàn lên, nói một cách chậm rãi.
Nghe La Khiêm nói vậy, mặt Chu Mẫn đỏ lên. Không đợi cô ta trả lời, La Khiêm đã nói tiếp: “Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú gì với cô cả.”
La Khiêm nói thế khiến Chu Mẫn lập tức không kịp trở tay, ngơ ngác nhìn theo La Khiêm.
Thật ra thì Dương Ngưng mới là người ngây ngẩn. La Khiêm không nói vậy trong kịch bản mà, lẽ nào Lục Phỉ bị nói sai lời thoại sao?
Nghĩ như vậy, Dương Ngưng lập tức trả lời Lục Phỉ dựa theo tính cách của Chu Mẫn: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Nghe vậy, La Khiêm chậm rãi lấy mấy tờ 100 tệ trong ví ra rồi ném xuống bàn, sau đó xoay người rời đi.
Động tác tao nhã của anh đã thành công phác hoạ ra một thiên tài có IQ cao ngất ngưởng lại không kém phần kiêu ngạo.
Anh sẽ không phí thời gian làm loại chuyện nhàm chán này nữa.
Phụ nữ còn chẳng vui bằng máy tính.
“Cắt, qua.” Đúng lúc này, Khuyết Thanh hô một câu, Dương Ngưng vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ.
Mãi đến khi tiếng hoan hô của một đứa bé vang lên, cô ta mới hoàn hồn, phức tạp nhìn theo bóng lưng Lục Phỉ.
Lục Phỉ đang chèn ép cô!
Rất nhanh, suy nghĩ này của cô ta đã được xác nhận.
Chuyển tới cảnh diễn tiếp theo ở sân bay, dù Lục Phỉ nói đúng lời thoại thì anh vẫn liên tục làm mờ đi sự tồn tại của Dương Ngưng.
Sau ống kính, phó đạo diễn xem cảnh đang quay, lập tức nhìn về phía Khuyết Thanh nói: “Dương Ngưng đóng vai nữ chính mà xuất hiện ít quá, có phải không nên bảo cắt không?”
“Không, quay rất tốt.” Khuyết Thanh lắc đầu nói: “Vai chính trong bộ phim này của tôi là Lục Phỉ! Cậu ấy tự dùng diễn xuất của mình để chiếm trọn ống kính, Dương Ngưng có thể đột phá hay không thì phải xem thử năng lực của cô ta rồi.”
Đương nhiên Khuyết Thanh biết Lục Phỉ cố ý, nhưng sự cố ý của Lục Phỉ lại khiến tất cả cảnh quay càng hoàn mỹ hơn, khiến ông không kìm được mà vui sướng. Từ những cảnh quay này, ông biết Lục Phỉ đã học thêm được rất nhiều kỹ năng khi ra nước ngoài du học trong mấy năm gần đây.
Nếu đã như vậy thì Khuyết Thanh cũng không bận tâm đ ến chuyện này làm gì cho mệt.
Nghe Khuyết Thanh nói thế, phó đạo diễn chợt cảm thấy tiếc nuối thay Dương Ngưng.
Nếu cô ta biết nắm bắt cơ hội hợp tác lần này với Ảnh đế Lục thì muốn nổi tiếng hơn cũng không phải là chuyện khó gì, tiếc là cô ta đã đắc tội Lục Phỉ rồi.
Lúc này, Dương Ngưng ở trên phim trường cũng cảm nhận được áp lực trên người mình càng lúc càng lớn.
Lục Phỉ luôn thẳng tay chèn ép cô.
Rất nhiều lần, cô cảm giác mình sắp đột phá thì lại không thể tìm được lối ra.
“Cắt, qua.” Tiếng Khuyết Thanh lại vang lên, đại biểu cho cảnh quay ngày hôm nay giữa Lục Phỉ và Dương Ngưng đã kết thúc.
Vì Lục Phỉ đã đánh tiếng trước, nên phần diễn buổi chiều của anh chỉ tập trung vào cảnh diễn chung, sau đó thì anh không có phần diễn nào nữa.
Sau khi kết thúc, Lục Phỉ cũng không thèm nhìn Dương Ngưng. Thấy vậy, trợ lý của Dương Ngưng nhanh chóng giúp cô trang điểm lại.
Lúc này, nhân viên đoàn phim lại bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Ảnh đế Lục quả không hổ danh là ảnh đế Lục! Diễn xuất quá xuất chúng.”
“Ừm, lúc anh ấy diễn sẽ khiến người ta vô thức hòa mình vào trong đó.”
“Lúc nãy mọi sự chú ý của tôi đều hướng về anh ấy, thật không hổ là ảnh đế ASK.”
“Diễn xuất của Dương Ngưng cũng chẳng xuất sắc như lời đồn. Lúc ở trước mặt Lục Phỉ, cô ta không hề có chút cảm giác tồn tại nào luôn ấy.”
“Sao Dương Ngưng có thể so được với Lục Phỉ chứ.”
“…”
Mỗi người một câu đã khiến Dương Ngưng lập tức đen mặt, ánh mắt nhìn Lục Phỉ tràn ngập sự khó hiểu và bi thương.
Lục Phỉ đang chậm rãi cướp đi cảm giác tồn tại của cô trước ống kính.
Nếu cô bị mất thời lượng lên sóng thì có phải nữ chính như cô cũng chỉ có tiếng mà không có miếng không?
Khi Lục Phỉ trở lại khu nghỉ ngơi thì thấy con trai mình đang vui vẻ cầm đồ ăn vặt.
Bên người bé còn có Trương Viễn.
“Ba ơi.” Thấy ba về, Lục Hạo liền hưng phấn nhào tới.
Lục Phỉ tiếp được, ôn hòa nói: “Sao vậy con?”
“… Vừa rồi ba diễn rất ngầu.” Bé thẳng thắn khích lệ ba. Tuy bé vẫn chưa biết diễn xuất là gì, nhưng bé thấy ánh mắt kính nể của mọi người dành cho ba sau khi ba diễn xong, mà hành động của ba cũng không giống như bình thường.
“Ngầu?” Anh nhướng mày khi nghe thấy từ này.
Nghe vậy, bé gật đầu, rồi nói: “Lần trước, con và mẹ xem TV. Lúc thấy một chú đẹp trai lên sân khấu, mẹ liền chỉ vào chú đó rồi nói rất đẹp trai và rất ngầu.”
Bé vừa nói vừa khoa tay múa chân.
“Thật sao?” Nhưng anh nghe xong thì lại ghi nhớ thật kỹ điều này.
Cô nói người đàn ông khác rất đẹp trai và rất ngầu ư? Có bằng anh không?
Xem ra cuộc sống của hai mẹ con khi không có anh rất thoải mái nhỉ?
Nhìn sắc mặt bình thản của anh, Trương Viễn bên cạnh lại không kìm được mà lùi về phía sau vài bước. Lục Hạo thật không hổ là cao thủ gài bẫy ba do cư dân mạng bầu chọn mà.
Bây giờ, bé không chỉ gài bẫy ba, mà còn gài cả mẹ mình nữa!
Quan trọng hơn là, ánh mắt lúc nãy của Lục Phỉ đã khiến anh ta biết được cậu ấy rất quan tâm tới vợ mình.
Chỉ cần nghĩ đến việc Lục Phỉ đầy hứa hẹn lại khom lưng vì một người phụ nữ thôi là anh ta đã cực kỳ ngạc nhiên rồi.
Nghĩ vậy, anh ta liền cảm thấy rất hứng thú về vợ cậu ấy.
Trong lúc hai người lớn suy nghĩ, Lục Hạo lại cảm thấy rất nhàm chán.
Thấy ba đang nghĩ gì đó, bé vội vàng gọi: “Ba ơi, ba đang nghĩ gì thế? Sao ba lại không để ý tới Hạo Hạo!”
Bé nói thế khiến Lục Phỉ nhanh chóng hoàn hồn, lập tức bế Lục Hạo lên, nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, rồi nói: “Ba đang suy nghĩ chúng ta có nên đi tìm mẹ con không.”
Anh phải hỏi cô xem người đàn ông vừa đẹp trai vừa ngầu đó là ai mới được.
“Được ạ, được ạ!” Đôi mắt to của bé lập tức sáng lên, hưng phấn nói: “Chúng ta đi ăn cơm với mẹ đi ba.”
“Ừm.” Anh gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Viễn rồi nói: “Tôi đi trước đây.”
“Ừm.” Trương Viễn gật đầu.
Sau đó, Lục Phỉ nói mình phải rời khỏi, phía sau hai ba con họ còn có ekip chương trình.
Thấy vậy, khóe môi anh ta vô thức cong lên thành một vòng cung bé xíu. Anh ta cảm thấy hình như Lục Phỉ càng ngày càng giống “người phàm”, đồng thời cũng càng có sức hấp dẫn hơn cả trước đây.
Sau đó, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Dương Ngưng đang đóng phim.
Cũng vì Lục Phỉ có sức hấp dẫn nên mới thu hút mấy đoá hoa đào này.
Lúc trước anh ta thấy Dương Ngưng cũng không tồi, nhưng sau khi thấy cô ta còn theo đuổi Lục Phỉ dù biết anh đã cưới vợ sinh con, thì đã có thể đoán được tính cách và nhân phẩm của cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì.
Anh ta đã thấy những hành động hôm nay của Lục Phỉ. Thật lòng mà nói, Trương Viễn chỉ biết khâm phục một Lục Phỉ xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Không phải ai cũng có thể từ chối người đẹp dâng tới tận cửa như anh đâu.
Nghĩ đến đây, Trương Viễn liền cúi đầu đọc tiếp kịch bản của mình.
Lúc này, Dương Ngưng đang đóng phim trên phim trường bỗng thất thần khi thấy Lục Phỉ chuẩn bị rời đi. Nhưng chính một giây thẫn thờ này của cô ta đã khiến Khuyết Thanh kêu “Cắt.”
Sau khi tạm dừng, Khuyết Thanh nói tiếp với Dương Ngưng: “Dương Ngưng, đừng để tôi phải nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của cô.”
“Đạo diễn, tôi biết rồi.” Nghe câu này, Dương Ngưng lập tức xin lỗi, sau đó thở hắt ra, rồi tiếp tục căng thẳng đóng phim tiếp.
Bên kia, hai ba con Lục Phỉ và Lục Hạo đã tới phòng làm việc của Nhan Hạ.
Lúc này đây, sự xuất hiện của một cặp cha con lại khiến nhân viên trong phòng làm việc chấn động nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT