Lời nói của Nhan Hạ khiến Lục Phỉ đang ngồi ở ghế lái cảm thấy kinh ngạc, anh nhìn chằm chằm Nhan Hạ bằng ánh mắt sáng rực, con ngươi đen láy sâu thẳm hơi co lại: “Thật sao?”
“Dù sao em cũng phải học cách khắc phục vì anh, đồng thời cũng là vì con.” Nhan Hạ trịnh trọng nói, cô không thể trốn mãi dưới đôi cánh của Lục Phỉ, cũng không thể để con mình sống trong bóng tối, không cho mọi người biết ba nó là ai được.
Sau khi sinh con, Lục Phỉ đã giành được giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp nên anh muốn công khai cuộc sống hôn nhân của mình mặc cho người đại diện phản đối.
Là cô đã chùn bước!
Không phải vì lý do nào khác, chỉ là cô bị Hội chứng sợ ánh nhìn*.
**Hội chứng sợ ánh nhìn, có tên khoa học là Scopophobia, scoptophobia, hoặc ophthalmophobia, là một rối loạn lo âu được đặc trưng bởi một nỗi sợ hãi về việc bị nhìn thấy hoặc bị nhìn chằm chằm bởi những người khác. Hội chứng sợ bị người khác nhìn cũng có thể được liên kết với một nỗi sợ bệnh lý của việc thu hút sự chú ý đến chính mình, khác với hội chứng sợ nhìn ánh mắt người khác.
Vì căn bệnh này mà cô không muốn giao tiếp với bất kì ai khác ngoài Lục Phỉ.
Cũng vì điều này, cuối cùng Lục Phỉ đã từ bỏ ý định công khai. Thậm chí, khi anh bị paparazzi bám sát cũng không dám về nhà, mỗi lần trở về đều phải rẽ trái rẽ phải cắt đuôi họ. Lúc đi du lịch với nhau, họ cũng phải đi cách hai, ba ngày để khỏi bị nghi ngờ.
Vì cô, Lục Phỉ đã vô cùng cẩn thận.
Mà mấy năm nay, cô luôn tích cực phối hợp trị liệu với bác sĩ nên tình trạng đã càng ngày càng tốt. Tuy vẫn chưa quen với ánh nhìn của người khác nhưng cô đã có thể dẫn con ra ngoài chơi hoặc đi ăn ở nơi đông người.
Nếu mọi chuyện đang phát triển theo hướng tích cực thì sao cô không cố gắng thử lại lần nữa xem?
Không thể để Lục Phỉ chiều theo cô mãi được.
Lục Phỉ khẽ mím môi khi thấy má lúm đồng tiền trên mặt Nhan Hạ bởi vì trầm mặc mà biến mất, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Nhan Hạ một lúc lâu rồi đưa tay xoa đầu cô: “Anh sẽ khiến hai mẹ con em nhận được sự chúc phúc của cả thế giới!”
Mặc dù lời nói có chút khoa trương, nhưng lại thể hiện rõ suy nghĩ chân thật của Lục Phỉ.
Anh đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp diễn xuất, ngoại trừ một số tiền bối ra thì không một nam nghệ sĩ cùng thời nào có địa vị sánh bằng anh trong giới giải trí hiện nay cả. Vả lại, vì muốn giữ anh lại mà bây giờ công ty đã phân cổ phần cho anh.
Là một trong những cổ đông của công ty giải trí lớn nhất hiện nay, anh đã có tiếng nói riêng trong giới.
Đồng thời, anh đã có thể đảm bảo được một cuộc sống bình yên cho vợ con mình.
“Ừ.” Mặt Nhan Hạ thỏa mãn khi nghe Lục Phỉ nói, khóe môi khẽ nhếch, cô tin chỉ cần có anh ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đôi mắt Lục Phỉ tối lại khi nhìn má lúm đồng tiền trên mặt Nhan Hạ hiện lên lần nữa, vươn ngón tay trắng nõn thon dài ra chạm vào má cô, sau đó không nhanh không chậm nói: “Cho dù muốn công khai thì cũng không thể nóng vội, anh sẽ để công ty sắp xếp chu đáo chuyện này. Bây giờ anh đang được nghỉ, nhiệm vụ duy nhất của em chính là ngoan ngoãn ở cùng với anh, biết chưa hử?”
Lúc chữ cuối cùng được nói ra, âm cuối của Lục Phỉ hơi cao lên, kết hợp với giọng nói đặc biệt của anh khiến anh rất mê hoặc. Nhan Hạ mải mê nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt mình, mơ mơ màng màng đáp: “Ừ”.
Nhận được sự đồng ý của vợ, lại thấy biểu cảm mờ mịt kia của cô, ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt của Lục Phỉ hiện lên vẻ tự đắc.
Vì nhan sắc là điểm quan trọng nhất để quyến rũ vợ nên anh phải chăm sóc nó thật tốt mới được.
Nếu giờ fans Lục Phỉ có thể nhìn thấy gương mặt thật của anh thì e là cả đám sẽ hết hồn cho xem, bởi vì người trước mắt này đã không còn là vị “Nam thần quốc dân” lạnh lùng trưng ra bộ dạng người lạ đừng đến gần của họ nữa rồi!
***
Vì Nhan Hạ đồng ý sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh Lục Phỉ nên cô đã tới rạp chiếu phim với anh, họ thuận lợi bước vào rạp bằng cửa VIP mà không gây ra sự chú ý nào cả.
“Chúng ta xem bộ phim nào của anh vậy?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Hoàn hồn.” Giọng nói trong trẻo êm tai của anh chậm rãi vang lên bên tai cô.
Nhan Hạ mỉm cười, ngửi mùi hương chỉ thuộc về mình Lục Phỉ nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Cô nhớ anh luôn xem với cô mỗi bộ phim anh đóng, chỉ bởi vì đây là một thế giới riêng thuộc về Lục Phỉ.
***
Hai người vô thức tận hưởng hình thức hẹn hò bình thường của các cặp đôi – đi xem phim, đi ăn, nắm tay nhau đi dạo phố. Đến lúc họ nhận ra thì đã bốn giờ chiều.
“Đến giờ đón con rồi.” Nhan Hạ nhắc nhở, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: “Thằng nhóc đó càng ngày càng xảo quyệt.”
Nghe vậy, Lục Phỉ chợt nhớ tới cảnh dỗ con trai ngủ tối qua.
***
Cái đầu nhỏ của Lục Hạo hơi thò ra khỏi chăn, sau đó khẽ nói: “Ba, ba cho con ăn snack khoai tây một lần thì con sẽ không nghĩ về nó hoài và con cũng không mách mẹ đâu.”
“Không được, ba sẽ không lừa dối mẹ con! Con muốn ăn snack khoai tây thì phải xem biểu hiện của con đã! Nếu con ngoan, ba sẽ thương lượng với mẹ cho con ăn.” Lục Phỉ bất đắc dĩ động viên nói. Dạ dày con trai không tốt lắm, chức năng tiêu hóa hơi yếu, thức ăn chiên dầu sẽ khiến nó bị trướng bụng, bây giờ đang trong thời gian điều đưỡng dạ dày, sao có thể cho con trai ăn mấy đồ ăn như snack khoai tây chứ? Có lẽ chờ nó lớn hơn chút nữa, thân thể tốt hơn thì vợ anh sẽ cân nhắc chăng?
“Vậy con phải biểu hiện sao ạ?” Đôi mắt Lục Hạo sáng lấp lánh khi nói, nhìn qua rất đáng yêu.
“Để ba nghĩ kỹ rồi nói lại với con.”
“Ngoéo tay.”
“Ừ, ngoéo tay!”
Cứ như vậy, trong lúc Nhan Hạ không hề hay biết, Lục Phỉ và Lục Hạo đã ký kết thỏa thuận giữa cánh đàn ông.
**
Mà giờ Lục Phỉ nhớ lại thì mới phát hiện hình như mình đã không cẩn thận bị Lục Hạo lừa vào tròng rồi thì phải? Mặc dù con trai là một cậu bé tham ăn, nhưng tuyệt đối không dám cãi lại mệnh lệnh của vợ mình, cầu xin anh chẳng khác nào muốn anh mở lời giúp nó chứ?
Bây giờ nghe thấy đánh giá của Nhan Hạ về Lục Hạo, Lục Phỉ không thể không nghĩ thầm một câu: ‘Con anh mưu mô thật!’.
Một lát sau, Lục Phỉ và Nhan Hạ đã tới nhà trẻ.
Lúc tiếng chuông vang lên, cổng nhà trẻ bỗng chốc náo nhiệt khi một đám trẻ con đáng yêu đeo cặp nhỏ nhắn đi từ trong ra.
Một lớp lại một lớp, sau khi đếm vài đợt, Nhan Hạ xuống xe. Sau khi quay xe về hướng cổng nhà trẻ, Lục Phỉ cũng xuống xe theo.
“Anh…” Nhan Hạ ngạc nhiên khi thấy Lục Phỉ đeo kính râm, vội vàng nhìn xung quanh vì sợ có người chú ý tới Lục Phỉ: “Sao anh lại xuống xe?”
“Không phải em nói tụi mình cùng đi đón con trai à? Con sẽ rất vui khi thấy ba mẹ cùng đợi nó đấy.” Lục Phỉ cười nói. Nếu đã quyết định công khai thì anh cũng không cần quá cẩn thận, hơn nữa, với tình huống bây giờ, chắc chắn sẽ không có người chú ý tới hai phụ huynh đi đón con như họ đâu. Trước kia không xuất hiện là vì đề phòng khả năng một trên một vạn kia thôi!
Nhan Hạ nhìn bộ dáng thản nhiên của Lục Phỉ, lại nghĩ đến ánh mắt mong chờ của con trai thì không phản đối nữa, đứng ở cửa đợi với Lục Phỉ.
Chẳng mấy chốc, giáo viên lớp Lục Hạo đã dẫn cả lớp đi ra.
Lục Hạo đứng ở đầu, ánh mắt lập tức nhìn về phía Nhan Hạ, khi thấy ba mình cũng đang ở đó thì khó nén vẻ vui sướng và ngạc nhiên, cậu vừa chạy về phía Lục Phỉ vừa gọi: “Ba ơi!”
Sau khi Lục Phỉ bắt lấy Lục Hạo thì bế cậu lên, bàn tay to vịn chặt mông con.
“Ba đón con ở cửa!” Lục Hạo hưng phấn nói, hai cánh tay nhỏ liền ôm lấy cổ Lục Phỉ.
“Ừ, ba tới đón con đây. Sau này, chỉ cần có thể thì ba đều sẽ đứng ở cửa đón con.” Lục Phỉ chợt ngẩn ra khi nghe giọng nói hưng phấn của con mình.
Trong phút chốc, câu nói kia của Nhan Hạ ùa vào trong tâm trí anh: “Thật ra, con trai rất muốn anh có thể tham gia đại hội thể thao của gia đình với nó!” Cảm giác chua xót đột nhiên bao vây anh, hình như vì Nhan Hạ mà anh đã phớt lờ cảm nhận của con trai!
Không chỉ Lục Phỉ mà Nhan Hạ cũng có cảm giác như vậy.
Khi thấy biểu hiện hưng phấn của Lục Hạo, cô mới phát hiện ra rằng, thì ra con trai lại để ý chuyện này đến vậy.
Lòng Nhan Hạ nhẹ nhõm hơn hẳn khi nghĩ đến mình đã đặt ra một giao ước đúng đắn với Lục Phỉ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho những bạn nhỏ khác, cô giáo quay đầu lại nhìn gia đình ngọt ngào của Nhan Hạ, trong lòng chợt cảm thấy kích động, cả gia đình này đứng chung với nhau nhìn rất hài hoà!
Trước kia cô chỉ nhìn thấy ba Lục Hạo từ xa chứ không được rõ như hôm nay. Tuy lúc này đối phương đang đeo kính râm, nhưng từ những bộ phận còn lại đã có thể thấy được anh ta là mỹ nam hàng thật giá thật.
Hóa ra, không chỉ mẹ Lục Hạo có gien tốt mà gien của ba cũng không tồi đâu!
Nhan Hạ thấy cô giáo nhìn chằm chằm Lục Phỉ thì hơi sợ đối phương phát hiện ra gì đó, vội vàng mở miệng nói: “Cô giáo Lý, chúng tôi đi trước. Con tạm biệt cô giáo Lý đi.”
Nghe vậy, Lục Hạo lập tức mỉm cười xán lạn với cô giáo: “Tạm biệt cô giáo Lý ạ!”
“À… Tạm biệt!” Sau khi cô giáo Lý hoàn hồn liền trả lời, sau đó ho nhẹ rồi hơi cúi đầu xuống.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên thì một nhà Nhan Hạ đã chậm rãi đi xa.
Cô giáo Lý âm thầm vò đầu bứt tai khi nhìn theo bóng lưng họ, a a a… Cô lỡ mất mặt trước mặt phụ huynh thì phải làm sao bây giờ? Mất mặt quá, cô vậy mà lại đờ người ra nhìn một đứa trẻ! Lục Hạo còn nhỏ đã yêu nghiệt như vậy, chắc chắn sau này lớn lên sẽ là nam thần gây họa một vùng cho xem!
Khi nghĩ đến nam thần, cô giáo Lý chợt nhớ tới nam thần Lục Phỉ số một trong lòng mình, sau đó đột nhiên cảm thấy, hình như tiểu Hạo Hạo hơi giống nam thần của mình thì phải?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT