" Trước khi đi ông đã dặn mấy đứa thế nào hả? Giờ không biết tìm thằng Khôi ở đâu bây giờ đây. Đông người như thế mà lại để nó một mình. Đã tìm kĩ lại chưa? " ông Bình ngồi trên ghế tức giận nhìn mấy đứa cháu kia, tay đập mạnh xuống cái bàn
Trước mặt ông bây giờ là 6 đứa cháu đang xếp thành hàng ngang, đứa nào cũng cúi đầu xuống không nói gì. Thì biết nói gì bây giờ? Lúc đó bảo Khôi ngồi chờ ở ghế đá, chơi phi tiêu xong định qua đó luôn nhưng lại thấy trò chơi gần đó đang vắng người nên rủ nhau vô, nghĩ là nốt trò này qua cũng được. Ai mà ngờ chơi lại ham đến thế. Hết chỗ này đến chỗ khác, đến lúc sắp về mới nhớ tới Khôi. Nhưng quay lại đã không thấy bóng dáng đâu. Cả đám chia nhau ra tìm mấy lượt vẫn không thấy đâu, hỏi thì ai cũng nói không gặp. Rốt cuộc là đi đâu rồi?
Sợ đến mấy vẫn phải về báo với người lớn để họ đi tìm. Thế là vừa nói xong đã bị ông mắng cho một trận. Thấy ông hỏi mà không có đứa nào dám trả lời, Khánh đành mở miệng, dù gì cậu cũng đã không làm được việc mẹ dặn
" Bọn con tìm mấy lượt rồi cũng không thấy. Hay là... ông báo lên loa đi ạ. "
" Làm gì phải báo loa, lạc mất thì thôi đi. Tìm được đường về thì về không thì coi như số trời đi. Dù gì cũng chỉ là một thằng ngốc." bà cô thứ ba tỏ thái độ khinh khỉnh
" Nó là cháu mày đấy Loan à. Mày nói thế mà nghe được à? Dù nó có ngốc cũng là con cái Thu, cũng là con cháu của cái nhà này. Mày không tìm thì để người khác tìm. " ông Bình tức giận nhìn cô Loan.
Bà Loan không nói gì, cứ thế mà ra khỏi cổng ngõ.
Không khí vốn căng thẳng lại càng ngày càng tăng. Như một sợi dây đàn căng tới mức chỉ cần gảy nhẹ một chút cũng đủ làm nó đứt. Mà sợi đàn ở đây là khả năng chịu đựng của ông Bình, còn cái gảy nhẹ kia chính là lời nói của những người nhà có mà như không này.
Ông biết, trong nhà này không ít người ghét Khôi nhưng họ cũng nể mặt ông mà không nói thẳng ra. Lần này Loan thật sự khiến ông vô cùng tức giận.
Ông bấm điện thoại gọi cho bà Thu. Chuông điện thoại reo một hồi rồi kết nối, đầu dây bên kia có tiếng gót giày đạp lên nền đất lộc cộc từng tiếng.
" Alo ba ạ. Muộn vậy rồi ba gọi có chuyện gì vậy ba." bà Thu một tay nghe máy còn tay kia lục túi sách lấy chìa khóa xe
" Thu, thằng Khôi mất tích rồi."
Bên kia không nói gì, ân thanh duy nhất truyền qua điện thoại là tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Bà Thu đánh rơi chiếc chìa khóa xe vừa lấy ra. Đứng yên tư thế ban nãy. Sau hồi lâu mới định thần lại, nhặt chiếc chìa khóa xe lên rồi vội vàng mở cửa ô tô ngồi vào ghế lái khởi động xe
" Chuyện khi nào vậy ba?"
" Vừa nãy mấy đứa nhỏ rủ nhau đi chơi hội rồi để lạc mất thằng Khôi. Tìm mấy lượt rồi không thấy." ông Bình bình tĩnh giải thích.
" Ba chờ chút giờ con lập tức lái xe về đó. Nếu ba tìm được nhớ gọi cho con."
" Đi đường cẩn thận, giờ ba xuống thôn dưới nhờ người ta báo loa. "
" Dạ"
Nói đến đó thì hai bên đều tắt máy. Bà Thu gọi báo cho chồng mình một tiếng rồi lái xe về quê. Hơn ba mươi cây số đi trong gần nửa giờ đồng hồ. Đến nơi lập tức chạy vào nhà, mọi người đều đông đủ cả, chỉ thiếu mỗi con trai thứ hai của bà.
Ba bước thành hai vội vàng đến trước mặt ông Bình, nửa quỳ xuống:
" Ba, không tìm được hả ba. Con trai con..."
Những giọt nước mắt bà kiềm chế suốt cả quãng đường đã chẳng thể ngăn lại. Con trai của bà phải làm sao đây? Nó sẽ ngủ ở đâu? Ai sẽ chăm sóc nó? Bà... phải làm sao để tìm được nó đây?
" Người ta bảo phải mất tích 8 tiếng mới báo loa tìm được. Sáng mai đến người ta mới làm." ông Bình lắc đầu
Bà Thu ngồi khụy xuống đất, hai tay đưa lên bụm mặt, người rung lên từng đợt. Khánh nhìn thấy bà như vậy trong lòng dâng lên cảm xúc áy náy. Là tại cậu ham chơi, quên mất Khôi nên mới ra tình cảnh như bây giờ. Thật mong Khôi xuất hiện ngay lúc này...
Khánh nghĩ gì đó rồi tiến đến ngồi xuống cạnh bà Thu. Cậu đặt tay lên vai bà:
" Mẹ đừng khóc nữa. Là con làm lạc mất anh, để con đi tìm."
" Mẹ đi cùng con, hai người vẫn hơn." bà Thu gạt nước mắt nhìn Khánh
Ngay khi hai người chuẩn bị ra khỏi cửa nhà thì nghe tiếng ông Bình nói:
" Ông cũng đi. Ở nhà lo cũng chẳng được ích gì."
" Thôi bố cứ ở nhà nghỉ ngơi, bố vừa mới khỏi bệnh ra ngoài hứng gió lại bị lại thì bọn con càng lo thêm. Con với thằng Khánh đi là được rồi."
Chả chờ ông Bình nói gì thì hai người đã chạy đi luôn. Cả quãng đường từ thôn này tới thôn kia đều là đi bộ, vừa đi vừa gọi tên Khôi. Họ lại đi tới chỗ hội ban nãy, nơi này đã vắng vẻ, mấy sạp bán hàng đã dọn về hết chỉ còn lơ xơ vài người vẫn đang dọn dẹp.
Hỏi thăm không được thì lại tiếp tục đi tìm, qua hết ngõ lớn đến ngõ nhỏ vẫn chẳng thấy bóng dáng Khôi đâu. Vẻ mặt của bà Thu lúc này càng tệ.
" Chắc anh ấy được người ta cho ở nhờ rồi, mẹ đừng lo. Đợi đến sáng mai báo lên loa kiểu gì cũng sẽ tìm được thôi mẹ. " Khánh an ủi
" Ừm, con nói phải. Khôi hiểu chuyện như thế chắc được người ta giúp đỡ thôi. " bà Thu cố cười gượng, tuy cười mà trông chả khác gì đang khóc. Điểm khác duy nhất là khoé môi đang kéo lên kia
Cả đêm hai mẹ con bà Thu không về mà đi khắp ngõ ngách tìm người. Trời vừa sáng đã đến trước cổng nhà ông trưởng thôn để nhờ ông báo loa.
" Thông báo tìm người nhà bị thất lạc. Con trai bà Thu ở thôn bên cạnh bị lạc tối hôm qua. Đặc điểm nhận dạng, cao gần 1 mét 8, cách nói chuyện có hơi ngốc giống như trẻ con. Khi đi mặc quần đen cùng áo phông trắng. Ai gặp thì hãy gọi cho số điện thoại 08xxxxxxxx. Xin chân thành cảm ơn."
_________________
" Vợ ơi, vợ ơi dậy đi." Khôi vỗ vỗ mặt Trúc với hai bàn tay bị trói vào nhau
" Ưm, để con ngủ thêm tí, hôm nay là chủ nhật mà mẹ."
Nói xong Trúc lại xoay mình tiếp tục ngủ. Khôi lại nhích người lên một chút tiếp tục gọi:
" Vợ ơi dậy, anh muốn đi vệ sinh."
Trúc miễn cưỡng mở mắt thấy người trước mắt không phải mẹ cô thì mở to mắt luôn. Đơ ra một hồi mới nhớ là cái người mình cứu hôm qua. Cũng tại anh ta nên tối qua mãi cô mới ngủ được, giờ chưa ngủ đủ giấc đã bị gọi dậy.
" Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, anh tự đi đi."
" Nhưng anh đang bị trói." mặt Khôi đúng kiểu tủi thân nhìn Trúc
Thế là Trúc đành phải dậy cởi trói cho Khôi, tay với chân có ít vết hằn đỏ. Tự dưng Trúc thấy có lỗi ghê, dù gì người ta vẫn là trẻ con...
" Anh... có đau không?"
" Không đau, vợ ngủ tiếp đi anh đi vệ sinh đã."
Sau đó Khôi chạy đi luôn, Trúc lại nằm xuống giường tính ngủ tiếp. Chưa cả gặp được Chu Công thì đã bị gọi lần hai, lần này là mẹ cô.
" Trúc ơi, người nhà thằng Khôi tìm nó này, mẹ vừa nghe thấy loa báo nên gọi cho người ta rồi. Mày dậy nhanh lên. "
Thế là ngày chủ nhật ngủ lười của Trúc kết thúc tại đây....
Cùng Khôi vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà ngồi ăn bánh mì chấm sữa. Được một lúc thì bà Thu với Khánh cũng tới. Mẹ Trúc vừa dẫn tới cửa thì đã nghe tiếng bà Thu gọi:
" Khôi ơi. Mẹ đến đón con đây." bà Thu rưng rưng nước mắt
Đáp lại bà Thu là câu trả lời vô cùng tự nhiên từ phía Khôi:
" Không về, con ở đây với vợ cơ! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT