Lần này, Nhiếp Minh Nguyên được dẫn đến một vườn trúc lớn, nằm ở phía trong cùng của khuôn viên Bạch Sơn.

Tiến vào sâu trong vườn, có một nhóm người đang ngồi thiền, xếp hàng rất ngay ngắn, có vẻ như họ đang tịnh tâm; trong khu vườn toàn là tre trúc, rất thanh tĩnh, hồ nước trong xanh mát bên cạnh, lay lắt vài tiếng chim hót vang, và tiếng rơi dịu nhẹ của giọt nước, thì đây đúng là một môi trường hoàn hảo để tịnh tâm.

Đứng đầu nhóm người, chắc hẳn là người đàn ông ngồi đối diện bọn họ. Anh ta trông thật cao to, cơ bắp săn chắc, lực lưỡng, anh đang ngồi thiền, dám chắc nếu đứng dậy anh ta cũng phải cao tận 5 thước ( ≈ 2m). Bạch Chưởng môn đi đến vỗ vai người đàn ông cao to ấy:

Bạch Chưởng môn: SƯ ĐỆ! CHÚNG TA CÓ KHÁCH.

Nghe thế, người đàn ông cao lớn quay đầu lại:

Người đàn ông: ( thấy Nhiếp Minh Nguyên, thì mặt tươi rói, niềm nở cười) A! CẬU NHÓC ĐÂY HẲN LÀ ĐỆ TỬ MỚI NHẬN CỦA SƯ PHỤ ĐÚNG KHÔNG?

Người đàn ông: ( mạnh tay đẩy Bạch Chưởng môn qua một bên như muốn hất văng người ta, vui vẻ lao tới bắt tay Nhiếp Minh Nguyên để chào hỏi, vừa bắt tay vừa vẫy lên vẫy xuống mạnh mẽ, làm như muốn ném bay cậu nhóc) NẾU ĐÚNG LÀ THẾ THÌ TA LÀ SƯ HUYNH CỦA ĐỆ ĐẤY. TỪ GIỜ TA SẼ CHIẾU CỐ CHO ĐỆ. MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM TA VÀ ĐẠI SƯ HUYNH NHÉ. 😆

Bạch Chưởng môn: ( lảo đảo đứng dậy sau cú hất văng của người đàn ông) CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI. CÀNG KHÔNG PHẢI LÀ TIỂU SƯ ĐỆ CỦA ĐỆ ĐÂU.

Người đàn ông: ( ngơ ra) ỦA VẬY HẢ? (⊙ _ ⊙) ( đột ngột thả tay ra làm Nhiếp Minh Nguyên ngã nhào ra đất)

Người đàn ông: ( xấu hổ mà gãi đầu) XIN LỖI TIỂU ĐỆ. ĐƯỜNG ĐỘT QUÁ LÀM TA HIỂU NHẦM ĐỆ LÀ NGƯỜI CỦA SƯ PHỤ MANG TỚI (⁠^⁠_⁠^ ;)

Nhiếp Minh Nguyên từ từ đứng dậy. Đám đông phía sau thì ngơ người ra.

Bạch Chưởng môn: TUY CẬU TA KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA MÔN PHÁI, NHƯNG CẬU ẤY ĐƯỢC SƯ PHỤ ĐƯA TỚI ĐÂY.

Bạch Chưởng môn: ( tiến gần về phía Nhiếp Minh Nguyên, thân thiện mà cười đáp với cậu) CẬU CỨ COI NHƯ ĐÂY LÀ NHÀ CỦA MÌNH. MUỐN HỌC HỎI CÁI GÌ CỨ TÌM BỌN TA. CHÚNG TA LUÔN SẲN SÀNG CHỈ DẪN CHO CẬU.

Đám đông hô to: ĐÚNG VẬY. Ở ĐÂY CẬU CỨ THOẢI MÁI ĐI. ✧⁠⁠(⁠>⁠o⁠<⁠)⁠ノ⁠✧

Người đàn ông: THUẬT LUYỆN ĐAN TA KHÔNG BẰNG CHƯỞNG MÔN SƯ HUYNH, NHƯNG BÙ LẠI THỂ THUẬT CỦA TA RẤT TỐT. TA CÓ THỂ DẠY CHO ĐỆ.

Nhiếp Minh Nguyên:....

Bạch Chưởng môn:?

Bạch Chưởng môn: NGƯƠI CÓ ĐIỀU GÌ MUỐN NÓI SAO?

Người đàn ông:?

Nhiếp Minh Nguyên: CÁC VỊ ĐÂY CƯ XỬ KHÔNG PHẢI LÀ QUÁ NIỀM NỞ RỒI SAO?

Nhiếp Minh Nguyên: TÔI KHÔNG NHỚ RÕ TẠI SAO MÌNH LẠI Ở ĐÂY. HƠN NỮA CHÚNG TA QUEN NHAU CHƯA TỚI NỮA NGÀY, MÀ CÁC VỊ ĐÃ XEM TÔI NHƯ LÀ NGƯỜI NHÀ. THẾ THÌ KHÔNG PHẢI ĐÃ QUÁ.....

Thấy cậu nhóc có phần nghi ngờ, Bạch Miên đã nhẹ nhàng giải thích cho cậu:

Bạch Chưởng môn: ĐỀ PHÒNG NGƯỜI KHÁC LÀ PHẢN ỨNG BÌNH THƯỜNG CỦA CON NGƯỜI. NHƯNG LẠI RẤT CẦN THIẾT. CẬU NGHI NGỜ CHÚNG TA CŨNG KHÔNG LẤY LÀM GÌ LẠ.

Bạch Chưởng môn: TẤT CẢ MỌI NGƯỜI Ở BẠCH THIÊN SƠN, BAO GỒM CẢ TA, VỐN DĨ ĐỀU ĐƯỢC SƯ PHỤ DẪN DẮT, THÀNH MỘT TẬP THỂ LỚN MẠNH.

Bạch Chưởng môn: LAI LỊCH CỦA NHỮNG CON NGƯỜI NƠI ĐÂY ĐA DẠNG VÀ PHỨC TẠP. SƠN TẶC, SÁT NHÂN, ÁC BÁ, CƯỜNG HÀO,.... RẤT RẤT NHIỀU LOẠI, ĐỀU TỤ TẬP Ở ĐÂY.

Bạch Chưởng môn: NHƯNG TẤT CẢ, NHỜ SỰ DẪN DẮT CỦA TRƯỞNG LÃO, ĐÃ ĐƯA CHÚNG TA TRỞ VỀ CHÍNH ĐẠO, LÀM LẠI CUỘC ĐỜI, THÀNH CON NGƯỜI CHÂN CHÍNH, NGAY THẲNG.

Bạch Chưởng môn: BỌN TA ĐÃ HỌC THUẬT LUYỆN ĐAN DO CHÍNH TRƯỞNG LÃO CHỈ DẠY. BẠCH SƠN PHÁI TỪ ĐÓ MÀ RA ĐỜI.

Bạch Chưởng môn: CUỘC SỐNG CỦA BỌN TA CŨNG TỐT ĐẸP HƠN LÀ NHỜ CÓ NGƯỜI.

Bạch Chưởng môn: CHO NÊN. CẬU YÊN TÂM. CHỈ CẦN VIỆC CẬU ĐƯỢC TRƯỞNG LÃO CHẤP THUẬN, THÌ CHÚNG TA SẼ LUÔN COI CẬU LÀ NGƯỜI CỦA BẠCH SƠN.

Người đàn ông: ( ôm lấy nắm đấm của mình) BẤT KÌ KẺ NÀO ĐỘNG ĐẾN CẬU, THÌ CHÚNG LÀ ĐANG ĐỘNG ĐẾN NGƯỜI CỦA BẠCH SƠN PHÁI. ĐÔI TAY NÀY CỦA TA SẼ SỬ LÝ BỌN CHÚNG. ( nói xong thì nở nụ cười)

Nhiếp Minh Nguyên: { Mọi người ở đây thân thiện đến vậy sao? Vị trưởng lão đó thật sự rất lợi hại, nên mới dẫn dắt được họ. }

Bạch Chưởng môn: À PHẢI RỒI!

Nhiếp Minh Nguyên:!

Bạch Chưởng môn: NÓI CHUYỆN NÃY GIỜ, NHƯNG CHÚNG TA VẪN CHƯA BIẾT DANH TÁNH CỦA CẬU.

Người đàn ông: HÌNH NHƯ ĐỆ CŨNG CHƯA XƯNG DANH CHO CẬU ẤY BIẾT.

Nhiếp Minh Nguyên: ( cúi xuống, vái chào một cách cung kính) TÔI LÀ NHIẾP MINH NGUYÊN, CÓ THỂ GỌI TÔI LÀ NGUYÊN NGUYÊN. MỌI NGƯỜI ĐÃ CỨU TÔI MỘT MẠNG, NÊN CÁC VỊ CHÍNH LÀ ÂN NHÂN CỦA TÔI.

Bạch Chưởng môn: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ KHÔNG CẦN KHÁCH SÁO, CÒN DANH XƯNG CỦA TA CHẮC CẬU ĐÃ BIẾT RỒI.

Nhiếp Minh Nguyên gật đầu.

Người đàn ông: ( chỉ vào chính mình) TA TÊN LỖ BÁNG. DO KÍCH THƯỚC TO LỚN, NÊN MỌI NGƯỜI GỌI TA LÀ ĐẠI BÁNG.

Nhiếp Minh Nguyên: ĐẠI BÁNG HUYNH!

Lỗ Báng: ĐƯỢC ĐÓ ĐƯỢC ĐÓ. ( ôm choàng lấy cổ của Nhiếp Minh Nguyên) TỪ GIỜ CÓ GÌ CỨ TÌM TA. TA SẼ TẬN LỰC CHỈ DẠY CHO ĐỆ.

Nhiếp Minh Nguyên: TỪ GIỜ NHỜ HUYNH CHIẾU CỐ RỒI.

Bạch Chưởng môn: ( cười)

Đám đông bu lại, chào mừng thành viên mới.

Kể từ đó, Bạch Sơn đã có thêm một thành viên mới. Họ không biết rằng ở phía xa, trưởng lão đã âm thầm theo dõi họ. Ông rất vui vì Nhiếp Minh Nguyên có thể hoà thuận với người ở đây.

...Nhiếp Minh Nguyên đã có bước tiến xa hơn trên con đường tu luyện của mình....

.......

.......

.......

...Còn tiếp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play