Nghịch Thiên Hồng Mãng xông tới, muốn nuốt chửng cả hai vào bụng. Thấy Hồng Xà cứ làm càng lấn lướt, Kim Giác Tê quyết dùng đòn tất sát, dặn cậu nhóc bám chặt lấy mình, Tê quay đầu lại, lao thẳng như một con bò nổi điên:
Kim Giác Tê: ĐỠ LẤY NÈ, RẮN THÚI.
Đòn tất sát " Cự Thú Tinh Chưởng " húc bay con rắn ra xa vài trăm dặm, thế mới đủ yên tâm mà đưa Nhiếp Minh Nguyên đến Bạch Thiên Sơn. Nhưng sự tình dần phức tạp khi Nhiếp Minh Nguyên ngất nhẹ, cậu từ trên lưng Kim Giác Tê mà rơi xuống đất, mồ hôi chảy ròng trên trán, nhịp thở hỗn loạn. Chất độc của Hồng Xà con bắt đầu phát tán, cậu ngất đi.
Kim Giác Tê: NHIẾP TIỂU ĐỆ!
Độc của loài rắn rất đáng sợ, và nhất là loài rắn đỏ. Kim Giác Tê vốn có thân thể sắt thép nên không bị độc làm ảnh hưởng, nhưng Nhiếp Minh Nguyên thì không như thế, cậu nhóc chỉ đơn thuần là một con người.
Nhìn tiểu đệ của mình bị chất độc hành hạ mà mình thì không làm được gì, Kim Giác Tê bối rối. Vẫn còn cách, chỉ cần cầu cứu người ở Bạch Thiên Sơn, cậu sẽ được cứu. Không chậm trễ, Kim Giác Tê xách cậu lên lưng, khuyên nhủ cậu, chạy một mạch đến Bạch Thiên Sơn đang ở ngay trước mắt.
Về phía Nghịch Thiên Hồng Mãng. Sau khi bị hất văng, Hồng Xà vô cùng cay cú, thề phải giết chết chúng, tận mắt nhìn thấy chúng chết, chết thật đau đớn, nó gầm gừ hét to:
Nghịch Thiên Hồng Mãng: TAO THỀ SẼ KHIẾN CHÚNG BAY CHẾT KHÔNG CÓ CHỖ CHÔN THÂN. XÀÀÀÀ! ~~
Vẫn còn la hét, một cái bóng từ phía sau Hồng Xà nhảy đến, hai cái chân to lớn vồ lấy cái đầu của rắn, giậm mạnh xuống nền đất, làm ngay một lỗ, đầu rắn nát tương. Vừa mới còn sung sức quẩy banh, giờ lại chết tươi mà không rõ nguyên do vì sao mình chết. Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ.
Thì ra, do U Minh Thú muốn theo kịp hai người Kim Giác Tê và Nhiếp Minh Nguyên, nhưng đang đi tới, thì bóng dáng một con rắn đỏ đang ngán đường đi của Y, còn la lối ỷ ôi, méo hiểu cái gì. Thấy chướng mắt, lại đang vội, Y lao tới lụm luôn cái đầu của nó cho đỡ tức, rắn chết bất đắc kị tử, méo kịp trăn trối, hay viết di chúc cho con cháu.
Nhìn cái xác của rắn đỏ khá chất lượng, U Minh Thú không dám bỏ phí, ném hết cái thân rắn to vào không gian trữ vật của mình, rồi tiếp tục tiến về phía trước, còn cái đầu thì nát rồi, bỏ đi.
U Minh Thú chạy thật nhanh, băng qua những hàng cây, nhảy qua dòng nước. Sắp đến nơi rồi.
U Minh Thú đứng ngơ ra. Tới gần Bạch Thiên Sơn, áp chế bao lấy thân xác U Minh Thú. Một nơi được coi là Thánh Địa, thánh khí bao quanh, vô cùng thanh tịnh, với yêu thú hay phàm nhân có tâm hồn vấy bẩn, sẽ không thể bén mảng đến nơi này, huống chi U Minh Thú còn có ma khí. Thánh khí ở Bạch Thiên Sơn đang cố áp chế con Ma thú đang sâm phạm Thánh Địa.
Nhưng Y không để tâm cái Thánh khí chết tiệt đó. Điều mà Y đang bàng hoàng, là mạch đập của Nhiếp Minh Nguyên đang yếu đi, khi trước mắt Y là Kim Giác Tê đang bất lực phá két giới Bạch Thiên Sơn, Tê lao thẳng vào kết giới, không biết đã được mấy lần, máu trên trán Tê chảy ròng khắp gương mặt, Nhiếp Minh Nguyên thì nằm ngay bên đang gắn gượng thở, Tê giờ chỉ hi vọng là mở một cái lỗ vừa đủ cho cậu nhóc, mặc kệ bản thân có bị người ở Bạch Thiên Sơn làm gì, anh muốn họ cứu cậu. Nước mắt của Tê chảy ra.
U Minh Thú: CẬU TRÁNH RA MỘT BÊN. YẾU NHƯ SÊN THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ CÁI KẾT GIỚI ĐÓ.
Kim Giác Tê ngỡ ngàng. Người Lão Đại đáng kính đang ở sau mình. Tê quay đầu lại nhìn, thấy cột nguyên khí mạnh mẽ bao trùm lấy Lão Đại:
Kim Giác Tê trách móc bản thân:
- TÔI XIN LỖI. LÀ TÔI VÔ DỤNG. LÃO ĐẠI. TẠI TÔI MÀ MỌI CHUYỆN THÀNH RA THẾ NÀY.
U Minh Thú nhìn Kim Giác Tê. Với một ánh mắt nhẹ nhàng, trìu mến, Kim Giác Tê cảm thấy nhẹ nhõm như nhận được sự tha thứ.
Bỏ qua một bên đi. Trước mắt phải cứu Nhiếp Minh Nguyên. U Minh Thú dồn sức mạnh vào hai bàn tay, vừa đủ lực, Y lao tới, làm một đường hổ trảo quyền lên bề mặt thành kết giới, hai vết hổ trảo trên kết giới tạo ra lổ hổng lớn. U Minh Thú dặn dò Kim Giác Tê ở bên ngoài, để Nhiếp Minh Nguyên vào trong miệng mình, lao thẳng vào trong Bạch Thiên Sơn.
Vừa bước qua, kết giới đã đóng lại, sương mù liền trở nên dày đặt bao hết tầm nhìn ở bên trong, Kim Giác Tê không thể thấy gì. Đi qua lớp kết giới, Thánh khí càng mạnh mẽ, ngộp ngạt. Khi bước vào kết giới Bạch Thiên Sơn, bất kể họ có mạnh đến đâu, thì bây giờ họ sẽ không thể sử dụng nguyên khí hay bất kỳ bảo vật gì, ngoại trừ sức mạnh thể chất thuần tí, và dùng nó mà leo lên đỉnh tháp.
...Thánh khí ngộp ngạt, thêm việc không thể dùng linh lực, ở dưới nhìn lên ngọn núi không thấy đỉnh. Liệu rằng U Minh Thú có thể đưa Nhiếp Minh Nguyên lên đó....
.......
.......
.......
...Còn tiếp...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT