Alap nghe được, tiếng gió rít bên tai hòa cùng tiếng hét thất thanh của vài người, một nốt nhạc thật cao mà gợi nhiều cảm giác nôn nao.
Xuống tới độ cao 5500 mét, một vài người bắt đầu nắm tay nhau hệt như họ đã có sự thống nhất từ trước.
Ở độ cao 4000 mét, một cặp nam nữ bắt đầu bung dù. Kéo theo là rất nhiều người khác làm theo.
Ở độ cao 3500 mét, một vài người nữa bung dù.
Ở độ cao 2500 mét, Alap giật dây dù.
Ở độ cao 2000 mét, chàng trai cuối cùng chưa mở dù cũng đã mở.
Kết quả tiếp đất, chàng trai đó rơi hẳn vào rừng cây, Alap rơi bìa rừng còn những người khác an toàn đáp xuống tại một bãi đất trống cách cô tầm hai trăm mét.
Nơi bọn họ được thả, là một vùng bị bỏ hoang. Rêu mọc đầy trên các tòa nhà, không khí xung quanh ẩm thấp, những con côn trùng hay động vật nhỏ di chuyển khắp nơi. Hai bên sườn thành phố là vách núi cao, một đầu bị chặn bởi rừng cây. Nơi đây hoang sơ mà đẹp đẽ giống như trong mấy câu chuyện cổ tích vậy.
Đoàn người bắt đầu di chuyển, một vài trong số họ tiến đến trung tâm bãi đất trống kia, số còn lại đi loanh quanh các tòa nhà hoặc đứng cách đám đông không xa để quan sát tình hình. Còn Alap vẫn ở yên vị trí rơi, nói đúng hơn, cô nhắm chọn một cái cây thật cao rồi trèo lên đó, chọn một cái cành thật vững chắc rồi nằm lên đó, dáng vẻ vắt vẻo, ung dung, lãng tử hệt "nàng công chúa" trong truyện cổ tích.
Alap đưa mắt về phía đám đông, trung tâm là một thanh niên khá trẻ, chắc mới tầm ba mấy nhưng có thể thấy khá rõ, gã có phong thái của một nhà lãnh đạo bẩm sinh, từ điệu bộ, cử chỉ đến nét mặt và lời nói đều nhằm mục đích thuyết phục đối phương.
Alap không rõ hắn ta nói gì, tiếng gió át gần hết âm thanh của hắn, hắn còn liên tục thay đổi dáng phát biểu, quay hết trái lại đến phải nên cô cũng không nắm được khẩu hình miệng. Chỉ biết, những người thoại đầu đứng ngoài quan sát đó dần bị hắn thu hút, không rõ vô tình hay cố ý mà họ ngày một lại gần hắn hơn.
Cô tặc lưỡi, thiết nghĩ đề này khá đơn giản, không đặt nặng tính cạnh tranh dù là "một cuộc đua". Như giọng nói từ loa thông báo, tất cả mọi người đều có thể có một vị trí trong dãy người chiến thắng. Tức là về cơ bản, mỗi người ở đây đều có cơ hội qua vòng như nhau, thậm chí còn có khả năng "chúng ta cùng dắt tay nhau chiến thắng".
Nghĩ đến đấy, Alap bật lên một tiếng cười khẩy. Tuy đúng là có khả năng đó thật, cơ mà số người nghĩ đến điều đó nhiều hay ít thì chưa chắc. Chưa kể, người thì vẫn là người và đây vẫn là một cuộc đua. Nhưng không phải là đua với nhau mà là với "thời gian"..
Phạch phạch phạch..
Tiếng trực thăng làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của cô. Có lẽ là hai mươi chiếc va li đầu tiên đây.
Cô đưa mắt quan sát nhanh xung quanh, thấy đám đông đã tan rã, nói đúng hơn, chắc có lẽ là chia thành nhóm nhỏ để bắt đầu "công việc" của riêng họ rồi.
Một phút sau khi chiếc trực thăng lơ lửng trên trời, những chiếc dù nhỏ bắt đầu được thả khắp nơi, rải rác không cố định điểm rơi.
Nhìn sơ qua thì có vẻ sẽ có tầm bảy chiếc rơi vào trong rừng, ba cái rơi ngoài thung lung, còn lại thì men theo đường đi, hoặc là rơi xuống tòa nhà nào đó hoặc là ở trên đường đi. Như vậy, có đến một nửa số va li là dễ dàng lấy được.
Nhưng càng dễ lấy càng nhiều người ham, chưa kể kiểu gì vị lãnh đạo kia cũng bố trí sẵn cho người mai phục rồi. Mà từ đầu cô không có ý định sẽ hợp tác với người khác, trò này chơi một mình cũng đủ thắng rồi. Thôi thì cô cứ vào trong rừng kiếm va li vậy.
Khoanh vùng xong vị trí va li hạ cánh, Alap bắt đầu tiến tới vị trí mà cô cho là gần nhất với mình. Không hề tốn sức, cô nhanh chóng lấy được cái va li bị vướng trên cây. Là một cái va li xanh, vừa đúng loại cô muốn.
Mở ra, Alap bị bất ngờ với độ chịu chi của Apollo. Va li là một ra – đa sử dụng sóng tần số 3, 3 GHz, khoảng cách đo đạc tối đa là 450 ki – lô – mét, bảng quan sát to bằng diện tích cái va li, con lắc điều khiển dạng cầu dễ dùng, có thể phóng to thu nhỏ tầm nhìn thoải mái, chưa kể còn có bộ phím điều chỉnh sóng với khả năng thay đổi tần số.
Tính sơ sơ, giá thị trường của bộ này chắc tầm năm trăm triệu zen. Chưa kể, loại công nghệ này quân đội các nước chưa chắc đã và nói thẳng ra, đây là hàng hiếm có khó tìm, có tiền chưa chắc đã mua được.
Alap nhìn "hàng dùng một lần" trước mắt, cảm thấy mọi thứ đang dần giống với mấy bộ phim có cảnh "ngầu ngầu". Mà kể ra, vụ này, ngay từ lúc nhảy dù đã ngầu rồi ấy chứ! Chà chà, Apollo xịn quá nhể! Xem ra công sức cô bỏ ra không hề phí phạm rồi.
Alap gật gật đầu tự tán thưởng mình rồi mới chú ý tới mẩu giấy nhỏ đi kèm được gấp gọn ghẽ và đặt trên màn hình quan sát. Bên trong chủ yếu ghi hướng dẫn sử dụng ra – đa, nhưng có một phần nhỏ ghi luật dùng một lần của va li. Theo đó, va li được coi là hết hạn khi hết pin, nếu có dấu hiệu bị cắm sạc sẽ ngay lập tức phát nổ. Kể ra, luật một lần này cũng không được gọi là khắt khe.
Cô nhìn cái va li rồi buột miệng, "Đề lần này, đúng là dễ."
Xoạt xoạt.
Tiếng động từ một bụi cây gần đó khiến cô tập trung trở lại.
Alap đưa mắt về phía bụi cây, im lặng một hồi ngắn ngủi không thấy động tĩnh gì, cô thản nhiên đóng va li, đứng dậy rời đi, không chút cảnh giác.
Bước được hai bước, tiếng động đó lại xuất hiện nhưng vẫn vô tư, cô chẳng thèm để lộ chút do dự hay một tí quan tâm nào. Alap tiến thẳng đến vị trí mà cô cho là sẽ có thêm một cái va li nữa.
"Chỗ đó không có cái nào đâu." Một giọng nói đột nhiên vang lên. Tiếng sột xoạt vang lên một hồi lâu rồi ngưng hẳn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT