Theo như thường lệ, quầy hàng của Thẩm Tiêu mở đến buổi sáng bán hết sẽ dọn hàng, nhưng từ sau khi cô bán canh, cứ có người đến hỏi buổi trưa còn bán canh không. Nhìn cách ăn mặc của họ, Thẩm Tiêu biết những người này có lẽ đều là người khuân vác ở bến đò gần đó.Có một con sông kéo dài đến thành phố Lâm Châu, và hai bên sông nội thành là những bến đò tư nhân. Những người khuân vác này chuyên giúp chuyển hàng hóa và kiếm sống bằng cách làm việc nặng nhọc.
“Có bán.” Thẩm Tiêu nói.
“Thế thì tốt quá rồi.” Những người đó cười. Đợi đến trưa, Thẩm Tiêu thấy họ kết bè kết đội đến rồi, một người chỉ gọi một chén canh, sau đó họ lấy bánh hoặc là màn thầu lạnh cứng từ trong người ra, ăn miếng bánh rồi húp miếng canh, ăn xong thì lại dẫn mọi người tiếp tục đi làm việc.
Thẩm Tiêu thấy vậy cũng không nói gì, nhưng kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày quầy hàng của cô đến mở đến trưa. Hơn nữa bởi vì thiếu người làm, cô nhờ mẹ Phạm Nguyệt đến giúp một tay.
Lúc trước bán buổi sáng, sẽ chỉ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của những người cùng bán đồ ăn buổi sáng ở xung quanh đó, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng bây giờ buổi trưa cô cũng bán, mặc dù vẫn chỉ là buôn bán sủi cảo với canh, nhưng vẻ ngoài đông đúc quầy hàng cô vẫn thu hút ánh nhìn của người khác.
Một ngày hai ngày đã đành, liên tiếp mười ngày, nửa tháng, các quán ăn trên đường này nhìn quán đông khách hơn quán của mình, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Ôn hòa một chút, chỉ là tay nghề người ta giỏi, không có cách nào khác. Nhưng người có một chút lai lịch, thì sẽ không nghĩ như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT