Khi Thẩm Tiêu quay lại, chiếc áo khoác mới trên người cô đã thu hút ánh nhìn của không ít người. Bọn họ nhìn chằm chằm vào quần áo của cô, không ai nói câu gì nhưng Thẩm Tiêu lại cảm thấy giống như cũng ai khó chịu.Cô quay về căn phòng mà mình tỉnh lại, trong đó vẫn không có ai. Không lâu sau bỗng có một bà lão đi vào, bà lão đi vào với khuôn mặt cứng nhắc và khóe mắt cụp xuống, thoạt nhìn không phải là một người dễ chung sống.
Bà ta đánh giá Thẩm Tiêu từ trên xuống dưới, không hỏi gì liên quan đến áo của cô mà chỉ hỏi: “Ngày hôm qua khi cô đến không có giường trống nhưng hôm nay thì có, đi theo tôi.”
Hôm qua? Thẩm Tiêu không hề có ký ức gì về ngày hôm qua, đoán chừng có lẽ đó là đoạn ký ức mà trung tâm mua sắm ảo gán ghép để cung cấp cho cô một thân phận.
Đi theo bà lão đến dãy nhà phía Tây, bước vào cửa là những chiếc giường ghép kề nhau, mỗi người một giường. Trên giường chỉ có chăn đệm, ngoài ra thì không còn gì khác nữa. Thẩm Tiêu được sắp cho giường ở phía trong cùng, chăn trên giường còn vương lại mùi thuốc đông y. Cạnh giường là là cửa sổ lọt gió, thỉnh thoảng kéo theo gió lạnh thổi vào, Thẩm Tiêu đứng cạnh cửa sổ mà không kìm được phải co rúm người lại.
“Những đồ vật này cô có thể dùng nhưng không được mang đi. Cô có thể ở đây miễn phí, khi nào muốn đi thì nói với tôi một tiếng là được.” Giọng điệu của bà lão không hề có cảm xúc.
Tuy nhiên, với một thân quần áo như này của Thẩm Tiêu vẫn khiến một số người cảm thấy kỳ quái: “Ăn mặc quần áo tốt như vậy mà vẫn đến nơi như thế này để ở.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT